Quyền lực, địa vị và danh vọng là mơ ước, khát
khao của nhiều người. Chinh phục được đỉnh cao danh vọng đã cực kỳ khó nhưng
giữ vững và sống an lành hạnh phúc trên ngôi cao ấy lại càng khó hơn.
Theo Phật Giáo Cố Sự Ðại Toàn: “A Dục là vị vua
nổi tiếng, một Phật tử thuần thành. Vua rất tin tưởng Phật pháp nhưng Thường
Tu, người em vua, không những không tin mà còn hủy báng Tam bảo. A Dục thường
khuyên răn em nhưng Thường Tu rất cố chấp, vua không biết phải xử trí và chuyển
hóa em bằng cách nào.
Một hôm, vua A Dục gọi một vị đại thần vào
cung. Sau khi nghe vua dặn dò cặn kẻ, vị đại thần vâng chỉ thi hành…
Ngày nọ, lúc trời chạng vạng tối, vua A Dục
đang tắm thì vị đại thần cùng Thường Tu bước vào nội cung. Thấy vua vắng mặt mà
vương mão cùng long bào thì bày ngay đấy, đại thần bèn nói với Thường Tu rằng:
- Thân vương! Tướng mạo của ngài và đại vương
thật giống nhau, nếu ngài khoác long bào vào thế nào cũng có người lầm tưởng
ngài là vua A Dục.
Thường Tu biết làm việc ấy là phạm pháp nhưng
tâm hiếu kỳ thúc đẩy, ông bèn mặc long bào và đội vương mão lên. Ðúng ngay lúc
ấy A Dục bước ra, thấy thế nổi giận, mắng Thường Tu rằng:
- Ngươi thật to gan, dám mặc áo mão của ta, có
phải là ngươi muốn làm phản không?
Chứng cớ đã rành rành, Thường Tu không chối
chạy vào đâu được? Vua A Dục hạ lệnh:
- Ðem hắn ra ngoài chém đầu!
Vị đại thần vội vàng chạy đến can gián:
- Ðại vương! Thường Tu là em vua, không phải là
người ngoài, hơn nữa đây là lần đầu tiên xúc phạm, xin đại vương tha tội!
Vua A Dục nhìn nét mặt ủ dột của Thường Tu, rồi
đột nhiên hỏi:
- Ta hỏi thật, Ngươi thích làm vua phải không?
- Tuy rất thích, nhưng thần không dám vọng
tưởng.
Thường Tu lí nhí trả lời.
- Làm vua thì vui sướng ở chỗ nào?
Thường Tu đã lấy lại bình tĩnh, trả lời rằng:
- Vua là người được tôn trọng nhất nước, những
khoái lạc vua hưởng kể ra không hết, những diễm phúc vua có thì vô tận… như thế
không phải vui sướng là gì?
- Ðược! Ngươi đã muốn làm vua thì ta nhường
ngôi cho ngươi bảy ngày, mãn kỳ hạn ấy, ngươi sẽ bị xử tử.
Thường Tu rất sợ chết, mỗi ngày làm vua thêm
mỗi bất an. Không những ông không hưởng thụ được gì mà còn lo âu đến nỗi hình
dung tiều tụy. Bảy ngày trôi qua, A Dục lên ngôi báu trở lại, trước văn võ bá
quan, vua hỏi Thường Tu rằng:
- Ngươi làm vua bảy ngày, hẳn là đã hưởng thụ
rất nhiều dục lạc?
Thường Tu cúi đầu trả lời:
- Bảy ngày vừa qua thật sự đệ không nghe, không
thấy gì hết, chỉ nghĩ đến án tử nói chi tới chuyện hưởng thụ…
A Dục hết sức vui lòng, thuyết giảng giáo pháp
liên quan tới sự đau khổ của nhân sinh, nhất là vấn đề sinh tử khiến Thường Tu
cảm động rơi lệ, phát tâm quy y Phật giáo”.
Những ai đã từng chinh phạt ngược xuôi, bước
lên thềm vinh quang đều trải nghiệm điều này. Ấy thế mà người đời khi nhìn vào
những thành công, ít người thấu hiểu cái giá mà họ phải trả, có khi phải bằng
máu và nước mắt.
Ở địa vị càng cao, công việc càng nhiều và
trách nhiệm càng lớn, đâu phải là lên đó rồi ngồi yên mà hưởng thụ. Tất cả
những nhà lãnh đạo, dù lớn hoặc nhỏ, kể cả lãnh đạo Giáo hội cũng không phải là
ngoại lệ. Đó là chưa kể đến lúc bước lên đỉnh điểm công danh, tạo dựng được cơ
nghiệp vẻ vang thì tuổi đời đã ngã sang xế chiều hoặc gần hoàng hôn của cuộc
đời. Họ sắp phải đối diện với một sự thật, dù chẳng ai muốn, đó là cái chết.
Đối với đời sống con người, án tử luôn treo lơ
lửng trước mặt và sau khi chết ta sẽ về đâu luôn là điều tâm niệm. Tất cả những
sự nghiệp thế gian đều không trường cửu, rồi ta cũng phải bỏ nó mà đi.
Thường Tu
làm vua nhưng chỉ nghĩ đến sanh tử nên tắt ngấm mọi dục vọng, chẳng mong tâm tư
lợi. Cũng vậy, người tu hành nếu luôn tâm niệm vấn đề giải quyết sanh tử thì dễ
dàng buông bỏ những ràng buộc của thế thường.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét