...Người biết khiêm
tốn luôn được mọi người yêu mến, quý trọng.
Người khiêm tốn phải
bao dung đức lành này từ sự lớn cho đến việc nhỏ, như giọt nước nhỏ từng giọt
lâu ngày đầy lu to. Nếu biết thương, mình thương người thì nên tích đức, tránh
ác, hành thiện, thực tập thói quen luôn luôn kiểm soát tâm ý mình khi đối người
tiếp vật...
“Xin cúi xuống làm đất, cho người
bước đi qua. Xin nâng dậy cánh hoa, cho người vui đôi mắt,...”
Chúng ta quan sát thấy ở nơi nào đất trũng xuống
thì ở đó nước tràn về. Người sống ở đời biết khiêm tốn mới học hỏi được nhiều
điều hay, tu dưỡng phẩm chất thanh cao, vẹn toàn đức hạnh, làm gương cho người
học tập theo.
Người ngã mạn, cống cao dù có công danh sự nghiệp
cũng chỉ được trong chốc lát. Bởi không đầy đủ phước đức nên không thể nuôi dưỡng
được lâu dài! Nếu, trên đã tìm cầu danh vọng, phú quý giàu sang mà không hành hạnh
khiêm tốn khó mà thành tựu mong ước! Người hiểu biết nhiều thì càng phải khiêm
tốn, dù là đối với người hèn kém hơn mình. Phải lãnh thọ và quý trọng những gì
xung quanh ta. Khiêm tốn một phần, tăng thêm một phần công đức.
Cố đại lão Hòa thượng Thiện Hoa có dạy: “Tu là từ mẫn
vật, khiêm tốn tự y, thiên ty tọa xứ, thuyết luật pháp ngữ, kiến quá mặc
nhiên”. Nghĩa là, người tu phải có lòng yêu thương loài vật, phải khiêm tốn
nhún nhường, phải biết bổn phận của mình, phải nên luận bàn đúng theo lời Phật
dạy và chỉ tự xét lỗi mình chớ nên tìm lỗi kẻ khác.
Nhà học giả La Bruyere đã nói: “Sự khiêm tốn có giá
trị như cái bóng loáng của bức tranh, nó nổi bật lên và hùng dũng”. Cho nên Phật
tổ dạy: “Hãy thắng người hơn mình bằng đức tánh khiêm cung.”
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét