Xưa
có con rắn, đầu đuôi tranh hơn với nhau. Cái đầu bảo: ta có tai nghe, mắt thấy,
miệng ăn, khi đi tất nhiên ta đi trước, còn ngươi đâu có những tài ấy mà hơn ta
được, cho nên ta chắc chắn hơn ngươi vậy. Đuôi cãi lại: tuy vậy mà nếu ta chẳng
cho ngươi đi thời ngươi không thể đi được. Rồi nó đem đuôi quấn vào cây ba
vòng, nằm luôn ba ngày chẳng buông thả, cái đầu muốn đi kiếm ăn mà chẳng đi
được, đói gần hụt hơi.
Tính bề không xong, bắt đắc dĩ mà bảo rằng: thôi ta thua, ngươi hơn ta nên thả
thân ra.
Cái đuôi mới chịu thả thân. Đầu bảo: ngươi đã hơn ta, ngươi phải đi
trước. Cái đuôi thắng trận sung sướng vút vắt đi trước, thì chẳng bao lâu bị sa
xuống hầm lửa mà chết thui mất.
Đức Phật dạy: cái thí dụ này, ví cho những chúng sanh ngu muội, tranh
chấp nhơn ngã rồi đôi bên đều sanh giận dữ mà cùng nhau đọa vào tam đồ ác đạo
vậy.
Kinh Tạp Thí Dụ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét