***********************
Ở một ngôi chùa nọ,
chỉ có hai thầy trò sống với nhau, tình thầy trò rất gắn bó. Một hôm, vị sư phụ
biết nghiệp mạng của người đệ tử sắp mãn (chết), bèn gọi chú lại gần rồi bảo:
“Thôi! Việc chấp tác ở trong chùa còn lại thì để đó cho thầy lo cho, bây chừ thầy
cho phép con thu xếp hành lý để về quê thăm cha mẹ một chuyến”.
Chú vui mừng, hớn hở lắm vì nhiều năm sống xa cha mẹ
nên chú không được hầu thăm cha mẹ của mình đang sống ở khác làng. Vừa đi, chú
vừa tung tăng, đùa giỡn trên đường.
Cạnh đó có một con sông nhỏ. Bỗng nhiên, chú đứng
yên lại, nhìn đàn kiến đang từ từ bò ngang qua rạch sông. Chú thấy có những con
đủ sức mạnh thì có thể qua được rạch nước, vài con khác bị té ngã lăn xuống
dòng nước vì còn yếu và không đủ thế để băng qua mương nước đó được.
Chú thấy xót xa trong lòng, có lẽ vì tình thương lẽ
sống, chú đành nán lại chút thời gian có hạn, bèn tìm lấy nhành cây khô để bắt
gác ngang, làm con đường cho chúng tạm vượt qua đến bên kia bờ. Thế là có nhiều
con kiến may ra sống sót.
Chú vội vàng khăn gói lên đường đi tiếp để về nhà
cho kịp. Vài hôm sau, chú trở lên chùa và gặp chào sư phụ. Thầy của chú mới bất
ngờ, nhìn chú một cách ưu tư, không biết chú có nói dối thầy không, cho về nhà
thăm bố mẹ mà không về, chắc là đi chơi gần đâu đây thôi.
Thầy chú vỗ lưng "con mới về đấy ư"? Sau
đó, thầy mới nghe chú thuật lại câu chuyện bữa đầu tiên về nhà, thấy bầy kiến
đáng thương đang từ từ lội qua nhánh sông, chú liền tháo hành lý xuống rồi ra
tay cứu giúp.
Sau khi nhắm mắt nghe hết sự tình câu chuyện của
chú vừa kể thì sư thầy mới nghiệm tính ra rằng: Thay vì một kiếp người của chú
đã chấm dứt rồi, nhưng do lòng từ bi thương hại chúng sanh nên nhờ vậy mà phước
duyên chú được bình thường trở lại hoặc vì cứu chúng sanh thoát khỏi tai nạn mà
tuổi thọ của chú đã tăng lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét