Bất luận là người tại gia hay xuất gia, cần
phải trên kính dưới hòa, nhẫn nhục điều mà người khác khó nhẫn được, làm những
việc mà người khác khó làm được; thay người làm những việc cực nhọc, thành toàn
cho người là việc tốt đẹp. Khi tĩnh tọa thường nghĩ đến điều lỗi của mình. Lúc
nhàn đàm đừng bàn đến điều sai trái của người. Lúc đi, đứng, nằm, ngồi, ăn,
mặc, từ sáng đến tối, từ tối đến sáng chỉ niệm Phật hiệu không để gián đoạn:
hoặc niệm nho nhỏ, hoặc niệm thầm.
Ngoài việc niệm Phật,
đừng dấy khởi một niệm nào khác. Nếu khởi vọng niệm phải tức thời bỏ ngay.
Thường có lòng hổ thẹn và tâm sám hối. Nếu đã tu trì, phải tự hiểu là công phu
của ta hãy còn nông cạn, chẳng nên tự kiêu căng, khoa trương. Chỉ nên chăm sóc
việc nhà mình, đừng nên dính vào việc nhà người. Chỉ nên nhìn đến những hình
dạng tốt đẹp, đừng để mắt tới những hình dạng xấu xa bại hoại. Hãy coi mọi
người như Bồ-tát, mà ta chỉ là kẻ phàm phu.
Nếu quả có thể tu hành được như vậy thì nhất
định được vãng sanh về Tây-phương Cực-lạc Thế-giới.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét