Ai muốn biết chết đi về đâu hỏi
chụy đi chụy trả lời cho nè!
Chết đi theo nghiệp chứ đi về đâu.
Hỏi ngốc dzậy hehehe.
Làm sao biết mình nghiệp như thế
nào để đi về chỗ tương ưng vậy chụy?
Dễ lắm nha. Đó là bằng cách quan
sát.
Quan sát như thế nào?
Tự quan sát chính mình chứ còn quan
sát thế nào nữa. Nhưng mà trên đời khó nhất là tự quan sát chính mình nha, ngó
người khác dễ còn ngó chính mình sao thấy mình giống như thiên thần vậy đó,
toàn là người tốt việc tốt, mình không bao giờ sai, có sai thì là người khác
sai, bởi mình là thiên thần mừ, bay bay thoát tục giống tiên nhân lắm đó. Dù
biết rằng mình là thiên thần, nhưng sao lại không thấy chắc chắn cho lắm, cho
nên đi tìm người để hỏi chết đi về đâu hahahaha.
Thôi không trêu chọc mọi người nữa
hihi. Vào vấn đề chính nha! Thật ra ngó chính mình khó, cho nên chụy chỉ cho
cách quan sát khác vẫn có thể biết được nghiệp truyền kiếp của mình nè. Đó là
ngó người thân của mình. Không cùng nghiệp sao vào cùng cửa được chớ. Cho nên
cái nghiệp bự nhất, cái nghiệp nổi trội nhất của mình sao thì họ vậy. Vậy ngó
họ như thế nào?
Hai độ tuổi dễ quan sát nhất, đó là
độ tuổi trẻ em trước khi đến trường, và người già, người lớn tuổi, người hưu
trí, người sắp chết. Biết sao không? Đây là hai độ tuổi mà các quy chế, quy tắc
quy định xã hội không áp chế được họ nhất. Vì không bị áp chế nên họ mới thoải
mái thể hiện nghiệp cho mình quan sát.
Không vào được Đạo mới phải dùng
Đức để che đậy. Không chạm được Đức thì phải dùng Nhân để xoay xở. Ngay cả Nhân
cũng bị tuột xích thì phải dùng Lễ, dùng Nghĩa. Các quy chế xã hội giống như lễ
như nghĩa vậy đó. Và do vậy mà nghiệp của mọi người bị áp chế, cho nên mình mới
không quan sát được mình, toàn là tưởng mình là tiên không hà.
Có những trường hợp người già tự
dưng đổi tánh, đang dễ trở thành khó, đang khó trở thành dễ, hoặc có những thái
độ hành động mà khi còn trẻ hơn họ chẳng bao giờ làm. Biết sao không? Vì khi
trẻ hơn, họ còn lý trí vững trải áp chế lại bản chất tự nhiên của họ (bản chất
tự nhiên là do nghiệp quy định). Khi họ già rồi, lý trí trở nên yếu, không
thắng nổi nghiệp nên họ mới có thể phát huy nghiệp cao độ như vậy được chớ. Nhờ
vậy mà mình mới có thể quan sát nghiệp của họ để suy ra nghiệp của chính mình.
Còn trẻ em thì mới từ trong môi
trường nghiệp ấy chui ra, chưa có đi học, chưa được dạy dỗ về lễ nghĩa, về các
quy tắc quy định xã hội nên chúng nó thoải mái mà thể hiện nghiệp. Nhưng một
khi cha mẹ động tay động chân vào dạy dỗ tụi nó phải vầy mới đúng, phải kia mới
hợp thì chúng nó dần dần mất hẳn bản chất tự nhiên mà trở thành những con rối
xã hội luôn. Bởi bởi chụy nói rồi mà. Trẻ con không cần phải đến trường, cha mẹ
không cần dạy dỗ gì nó cả. Nó nghiệp thế nào thì để nó thể hiện thế nấy, thế
mới dễ quan sát chứ, còn tự đưa đầu vào cái thòng lòng là các quy tắc xã hội
thì thật là rất mất thời gian vì phải mấy chục năm sau khi tuổi già kéo đến, lý
trí suy yếu thì nghiệp mới có cơ hội quật khởi, khi ấy còn quan sát gì nỗi nữa
mà quan sát.
Bớ chú cảnh sát, có kẻ có tư tưởng phản xã hội ở đây này hihi.
Bớ chú cảnh sát, có kẻ có tư tưởng phản xã hội ở đây này hihi.
Chụy, vậy thì xã hội rối loạn sao?
Ai muốn giết ngưởi thì giết người, ai muốn ăn trộm thì ăn trộm, không còn trật
tự nữa, thành cõi A tu la của chụy sao? Rồi, phát hiện âm mưu vĩ đại, Quỷ Vương
có ý đồ biến xã hội loài người thành cõi A tu la.
Quỷ Vương cười khảy. Còn cần chụy
động tay động chân sao? Chúng mày ngày nào mà chả biến xã hội loài người thành
cõi A tu la. Phát hiện rồi nha. Làm rồi không dám nhận nha. Không dám nhận rồi
đổ thừa cho Quỷ Vương nha hahaha.
Nói tiếp. Bởi nghiệp thế nào thì chết đi về
nơi tương ưng, vậy mới hợp tự nhiên. Nhưng mà như vậy thì hơi chán nên mọi người mới tìm cách đổi nghiệp đi. Đổi nghiệp có hai cách.
Cách 1, đó là đổi nghiệp lâu dài.
Đầu tiên phải phát hiện ra nghiệp bự nhất của chính mình là gì. Làm sao biết?
Quay lại đọc ở trên đi nha. Sau khi biết nghiệp của mình là gì thì tìm cách thay đổi
nó thành nghiệp khác mà mình thích. Mỗi nghiệp giống như một mầm mống, nhờ mình
gieo một cách vô tình hay cố ý mà nó nảy mầm và phát triển. Cho nên khi tìm
nghiệp khác thích hợp thì mình học cách chăm bón cho nghiệp ấy lớn lên từ từ để
trở thành cây cổ thụ, rồi hết đời này đến đời khác mà hưởng thụ cái cây nghiệp
ấy thôi. Ví dụ mình thích làm tiên thì đầu tiên phải tìm xem hạt giống tiên là
gì rồi gieo, rồi chăm bón, lúc đầu chưa quen thì thất bại, thất bại thì gieo
lại chăm bón lại, làm tới làm lui nhiều lần thì hạt giống ấy cũng phải nẩy mầm
và lớn lên thôi. Bởi vậy mới có nhiều cơ sở tôn giáo ra đời để dạy người ta
cách gieo cách chăm bón cây nghiệp là vậy đó. Nhưng mà nhiều quá, làm sao để
chọn. Cho nên tự mình phát huy tuệ trước đi, tự mình hiểu rõ về nghiệp trước
cái đã rồi thì vừa học vừa hành, vừa chăm bón vừa học hỏi từ thất bại. Hành
riết thì có tuệ thôi, còn nghe người này người kia nói rồi chạy theo hoài thì
rất là mệt, cứ phải chạy mãi thôi.
Túm lại muốn đổi nghiệp thì phải
hiểu rõ nghiệp trước cái đã. Hiểu rồi thì bắt tay vào hành. Hành nhiều thì
quen, quen rồi thì thành thục, thành thục rồi thì gieo đâu chính xác nấy, không
có vừa gieo vừa hồi hộp mong chờ hú họa.
Cách thứ hai là đổi nghiệp tạm
thời, thường thì vào giậy phút chuẩn bị tắt thở ấy, còn gọi là cận tử nghiệp.
Ví dụ lúc sắp chết ráng nghĩ đến cái gì đó hay niệm tên ông nào đó, nếu làm
được thì mình được rước về nơi ấy, khỏi phải đi theo nghiệp. Cái này tôi gọi là
đổi nghiệp tạm thời là vầy nè.
Cái cận tử nghiệp ấy giống như mình
là tội phạm tạm thời trốn được sự truy đuổi vậy đó. Thay vì bị bắt vào tù
(nghĩa là đi theo nghiệp) thì mình trốn được và không phải vào tù (nghĩa là đến
một cảnh giới khác không phù hợp với nghiệp của mình.)
Trường hợp 1: Ai mà trốn kỹ được
thì trốn luôn đến vài chục năm sau bản án ấy không hiệu lực nữa thì coi như là
mình được trắng án, không cần trốn nữa, nghĩa là người này vừa trốn vừa học
cách đổi nghiệp cho chính mình, giống như tẩy trắng cho chính mình vậy đó.
Trường hợp 2: Trốn không thoát, thì
trước sau gì cũng bị bắt trở lại rồi nhốt vào ngục thôi, nghĩa là hết thời gian
của mình tại cảnh giới kia thì mình cũng bị nghiệp túm cổ rồi đi vào cảnh giới
tương ưng với nghiệp của mình.
Dù là trường hợp nào thì vẫn phải
học cách đổi nghiệp cho chính mình, nghĩa là học về nghiệp, nghĩa là tự mình
gieo trồng cây nghiệp của chính mình, học từ thất bại, rồi lại hành, rồi lại
học, rồi lại hành đến khi nào thành trùm cuối thì thôi hihi.
Túm cái ý lại, chết đi về đâu, đi
theo nghiệp chứ còn đi về đâu nữa. Làm sao để biết mình nghiệp gì. Quan sát
người thân rồi suy ra nghiệp của mình. Không thích nghiệp này thì học cách đổi
nghiệp khác. Dễ hơm? Quá dễ luôn.
P.s 1 Hỏi: Không có người thân thì
lấy gì mà quan sát?
Đáp: Quan sát hàng xóm láng giềng,
người đến từ nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Không cùng nghiệp thì làm sao mà
sinh ra trên cùng một mảnh đất được chớ. Mấy cái này cũng không có luôn thì Lá Rụng Về Cội đi nha bây.
Bây giờ mọi người hằng tâm niệm điều
này đi nha!
Có người thân là để làm gì? Có
người thân là để quan sát nghiệp của họ, nhờ vậy mà suy ra nghiệp của chính
mình.
Tương tự, có hàng xóm là để làm gì?......
Có người cùng quê là để làm gì?......
Có người cùng quốc tịch là để làm
gì?.........
P.s 2 Hỏi: Sao các Bất thối Bồ tát
rành về nghiệp mà vẫn bị nghiệp quật dzậy?
Đáp: Như đã viết trong bài Bất Thối Bồ Tát vs. Phật Toàn giác. Khi họ bị nghiệp quật thì nghĩa là họ chơi thua
trong trò chơi của thế giới nhị nguyên rồi đó. Nghĩa là họ bị hai luồng xe âm dương tông trúng rồi đó hehehehehe.
Sao giống cười trên nỗi đau của người khác quá vậy ta hahahahaha.
Sao giống cười trên nỗi đau của người khác quá vậy ta hahahahaha.