Ở Việt Nam
có nhiều cách lắm nè! Cái này tôi chỉ nói lý thuyết thôi chứ tôi chưa tự thân
thực hiện ở Việt Nam
đâu nha!
Thứ nhất là đi giữ am/cốc giùm cho người khác, Ví dụ ở một số
nơi như núi Sam có hàng ngàn am/cốc được xây dựng mà chủ am/cốc có khi chỉ ở đó
vài tháng/năm nên phần lớn thời gian là số am/cốc đó bị bỏ hoang. Chỉ cần có
người quen giới thiệu hoặc tự thân đến nơi đó làm quen rồi lâu ngày thành mối,
thành người giữ am/cốc quanh năm suốt tháng. Có thể luân phiên nha. Thời gian
này giữ am này, khi chủ am lên tịnh tu thì chuyển qua am/cốc khác. Coi như cả
đời toàn sống vào việc giữ am/cốc cho người khác. Vậy cũng được, đâu có sao. Ai
có duyên thì cũng nên thử.
Thứ hai, một số nơi có núi đồi, bà con nông dân làm nương rẫy
trên núi cao. Đã là núi cao thì dĩ nhiên là ít người mò đến, ngoại trừ vài
người bất bình thường như người yêu thích sự yên tĩnh. Do ít ai ở lại đó ban
đêm nên nếu mình ở lại đó sẳn đuổi khỉ giùm họ vào ban đêm thì họ sẽ trả ơn
bằng cách cung cấp thức ăn cho mình. Vậy là vừa được an tĩnh một mình vừa giúp
cho người khác vừa có cái ăn. Có ai muốn thử không? Ví dụ núi Bà Đen Tây Ninh.
Thứ ba, tôi có hướng dẫn trong blog Thichdibui rồi đó. Sắm
một chiếc xe đạp (cũ cũng chả sao) rồi chở thêm lều cùng dụng cụ làm bếp, cứ
thế mà đi khắp Việt Nam
thôi. Muốn cho yên tâm bà con nơi mình dừng chân thì tốt nhất là đem theo chứng
minh thư cùng với giấy xác nhận là người tốt của địa phương (không phải là tù
trốn trại hay tội phạm gì cả), có thể lên công an phường xin cái giấy xác nhận
này, cùng cái giấy tạm vắng nữa thì cứ thế mà đi thôi. Nếu lười biếng (giống
tôi) thì mang theo cái chứng minh thư cũng được rồi. Đi đến đâu thì chìa giấy
ra đến nấy. Nên mang theo nhiều bản photo của chứng minh thư để có gì trình
ra rồi giữ bản gốc. Bản gốc mà bị mất thì phải quay trở lại địa phương để làm
thì xem như là chuyến đi bị gián đoạn rồi.
Làm vậy đỡ cho bà con khu vực mình đến bị hoảng hồn trong giai đoạn
đầu vì dù sao mình cũng là người lạ mừ. Có sẳn phương tiện đi lại (xe đạp), chỗ
ngủ di động (lều) và bếp nấu thì mình cứ lóc ca lóc cóc mà đạp xe khắp chốn
thôi. Chỉ đi vòng vòng Việt Nam
thì không phải lo nghĩ vấn đề visa hộ chiếu chi cho mệt. Cứ vừa đi vừa ngắm
cảnh sơn thủy. Nơi nào thích thì ở lại lâu lâu. Nói vậy chứ có nhiều nơi hợp
duyên với mình lắm đó. Có khi đến một cái rồi ở luôn cả vài năm cũng hổng
chừng.
Ngoài ra ở Việt Nam
đang có phong trào xây dựng rừng thiền như các nước Phật giáo Nam tông hoặc
làng thiền/làng yoga/làng sống gần gũi thiên nhiên/làng sống lối sống thời
nguyên thủy nghĩa là hái lượm,……….. (mấy cái này nhiều nước trên thế giới có
lắm rồi, Việt Nam
đang lẹt đẹt đi sau họ thôi). Hiện tại tôi cũng không biết nơi nào tốt mà chỉ
đích danh cụ thể cho mọi người biết đâu nha. Cho nên mọi người cứ học mấy cái kỹ
năng đi bụi rồi thì lóc ca lóc cóc mà lên đường thôi, nơi nào hợp thì ở, không
thì thôi, có chi mà ngại. Khôn thì sống, dại thì chết. Chết rồi thì lại tái
sanh thôi hà hihi.
P.s 1 Muốn sống sót thì học trước những kỹ năng sinh tồn khi
ở ngoài đường, khi ở nơi hoang dã hay ở rừng rú ao hồ, ngoài ra còn duyên số
nữa, chưa đến số chết thì cũng chẳng chết được đâu mà lo, còn đến số rồi thì cứ
bình thản mà đi chết thôi, có chi mà ngại!
P.s 2 Trước khi đi có thể scan mấy cái giấy tờ quan trọng
cùng bằng cấp này nọ xong rồi tự gửi email cho mình luôn. Biết đâu trên bước
đường phiêu bạt mình cần đến nó thì sao.
P.s 3 Một khi đã chuẩn bị tốt rồi thì ra đi với tâm thế là “đi
luôn hổng có về.” Tôi không có ủng hộ tạng người nhảy cóc đâu nha, nhảy ra rồi nhảy
vào, nhảy tới rồi nhảy lui, hổng có quyết đoán gì cả. Đó là lý do khi nào đi
thì tôi đi luôn một mạch, chưa bao giờ liên hệ người nhà, hễ bước chân đi một
cái là vắng bặt tin tức, hổng ai biết tôi đang ở đâu làm gì cả. Chỉ có thể đọc
blog mà biết thôi. Nhưng tôi hổng viết nhật kí trên blog nữa nên tôi đi đâu ở
đâu làm gì thì chỉ có người bản địa nơi tôi ở mới biết, người nhà bạn bè người
thân chẳng ai có bất kì tin tức nào cả, riết rồi họ cũng quen. Hễ tôi đi rồi
thì khi nào về tôi tự xuất hiện trước mặt họ, khỏi báo trước, khỏi chờ đợi chi
cho mệt, hổng thấy tôi xuất hiện nữa thì thôi. Vậy đó. Tàn nhẫn lạnh lùng riết
rồi thấy cũng bình thường thôi. Cho nên mấy người đem chuyện tình cảm mà nói
với tui thì tui thấy mắc cười quá hà. Do họ chưa từng trải nghiệm sự vô cảm tàn
nhẫn lạnh lùng của tôi đấy thôi! Muốn đi thì ngoắc đầu đi cái một, khỏi nói
tiếng nào luôn hihihihi, hễ đi thì đi rất là trường kì kháng chiến. Quen vậy
rồi!
Vì tôi đi theo kiểu trường kì kháng chiến, thời gian đi tính
bằng năm nên tôi chỉ toàn hướng dẫn người khác đi theo kiểu này, còn đi theo kiểu
nhảy cóc thì tôi chả biết đường đâu mà hướng dẫn.
Còn việc chuẩn bị trang bị thế nào thì tôi có hướng dẫn quá
trời trên blog Thichdibui rồi; ngoài ra mọi người nên google tự tìm hiểu thêm
thông tin cập nhật từ vô số nguồn thông tin miễn phí khác. Phải tự mình năng
động mà tìm kiếm thông tin, đó là bước khởi đầu cho một chuyến đi thành công!
Chúc may mắn!!!