*********************************
Phật nhắc nhở chúng ta “ác đạo đáng sợ”. Đó là ba đường ác mà kinh đã nói,
đường ác dễ bước vào, khó bước ra. Ba đường ác do nguyên nhân nào mà hình
thành? Phật nói với chúng ta, đường ngạ quỷ do lòng tham, tâm tham nặng đọa vào
đường ngạ quỷ; đường địa ngục do tâm sân hận; đường súc sanh do tâm ngu si. Tâm
ngu si là đối với tà chánh, thật giả, thiện ác, lợi hại đều không rõ ràng,
mơ mơ hồ hồ, đó là ngu si. Thế gian này người tốt người xấu đều không phân rõ
ràng, việc tốt việc xấu cũng không tường tận, luôn làm những việc điên đảo, quả
báo sẽ ở đường súc sanh. Một số vị cho rằng, đường súc sanh dường như tuổi thọ
ngắn, lo gì không dễ dàng thoát khỏi đường súc sanh. Thực ra, đường súc sanh có
một số loài tuổi thọ ngắn nhưng cũng có loài tuổi thọ rất dài. Cho dù tuổi thọ
ngắn, họ cũng không dễ gì thoát khỏi. Súc sanh ngu si nên nó chấp trước cái
thân tướng đó chính là nó, sau khi chết vẫn trở lại súc sanh, rất khó đi đến
được đường khác để thọ sanh. Việc này sẽ rất phiền phức, thí dụ trên kinh Phật
kể một câu chuyện.
Năm xưa khi Thích Ca Mâu Ni Phật còn tại thế, Kỳ Viên Tịnh Xá có một ít
công trình, khi thi công thấy dưới đất có một ổ kiến. Đức Phật thấy liền mỉm
cười, các học trò đi theo Phật liền hỏi: “Vì sao ngài mỉm cười những con kiến
này?” Phật liền trả lời: “Đàn kiến ngu si, bảy vị Phật xuất thế mà nó vẫn chưa
thoát khỏi thân kiến”. Một vị Phật xuất thế mất đến ba a tăng kỳ kiếp, huống hồ
bảy vị Phật xuất thế, hai mươi mốt a tăng kỳ kiếp, mà nó vẫn còn làm kiến, khi
kiến chết rồi đầu thai lại vẫn làm kiến, đời đời kiếp kiếp làm kiến, không thể
thay đổi một thân khác. Cho nên đường súc sanh cũng không dễ gì thoát khỏi thân
súc sanh.
Tuổi thọ của đường ngạ quỷ dài, kinh Phật nói, một ngày trong cõi quỷ
bằng một tháng ở nhân gian chúng ta. Tuổi thọ của cõi quỷ cũng giống như nhân
gian chúng ta vậy. Một năm ba trăm sáu mươi ngày, mười hai tháng, thế nhưng
phải ghi nhớ một ngày của họ là một tháng của nhân gian chúng ta. Tuổi thọ của
họ, đoản mạng cũng phải mất một ngàn tuổi, mạng dài đến ngàn ngàn tuổi, có đáng
sợ không? Bạn đọa vào đường ngạ quỷ thì lúc nào mới có thể ra được. Nếu tính
cũng phải đến mấy vạn năm sau bạn mới có thể thoát ra. Những ngày tháng đó thật
khốn khổ. Trong cõi quỷ không nhìn thấy mặt trời. Mặt trời, trăng, sao, ba ánh
sáng này đều không nhìn thấy, bầu trời luôn một màu tối đen. Chúng ta mấy ngày
không nhìn thấy mặt trời đã cảm thấy rất khó chịu, huống hồ ở trong cõi quỷ
phải chịu mấy vạn năm không nhìn thấy mặt trời, nghĩ thử xem những ngày tháng
đó có khổ không? Đời sống cõi quỷ rất khủng khiếp. Cho nên trong ba đường, cõi
quỷ gọi là đao đồ, đường súc sanh gọi là huyết đồ. Súc sanh chết đều ăn không
ngon, đều máu chảy ăn nuốt lẫn nhau, súc sanh không được chết yên, con lớn ăn
con nhỏ. Còn cõi quỷ vì sao gọi là đao đồ? Đao là thường hay có người đến giết
hại, thân tâm của họ thường bất an, luôn sống trong khủng khiếp. Địa ngục gọi
là hỏa đồ, một biển lửa. Kinh Phật có nhiều cách nói khác nhau về tuổi thọ của
địa ngục nhưng tuyệt nhiên không phải Phật nói sai. Sở dĩ khác biệt của tuổi thọ
lớn là bởi vì chủng loại địa ngục không như nhau, có một số tuổi thọ trong địa
ngục rất dài nhưng cũng có một số chịu khổ trong địa ngục tương đối nhẹ nên
tuổi thọ ngắn hơn một chút.
Vậy chúng ta căn cứ trên kinh để biết trong đường địa ngục, một ngày bằng
hai ngàn bảy trăm năm ở nhân gian. Đất nước chúng ta ở được gọi là nước văn
minh cổ xưa có lịch sử năm ngàn năm, nhưng đối với địa ngục vẫn chưa đến hai
ngày. Kinh Phật nói, địa ngục cũng được tính là một năm ba trăm sáu mươi ngày,
nhưng một ngày của họ dài hơn hai ngàn bảy trăm năm chúng ta. Yểu mạng của họ
cũng một vạn tuổi, trường thọ thì đến vạn vạn tuổi, rất khủng khiếp. Cho nên
mỗi giờ mỗi phút nhất định phải đề cao cảnh giác, không nên tạo nghiệp địa
ngục, nghiệp của ba đường càng không thể tạo. Phật nói trong mười ác nghiệp,
nghiêm trọng nhất chính là đọa địa ngục, kế đến đọa ngạ quỷ, nhẹ nhất là đến
súc sanh.
Mười ác nghiệp, thân đã tạo ra sát sanh, trộm cắp, tà dâm; miệng tạo ra
nói dối, nói hai chiều, nói thêu dệt bằng lời ngon ngọt mê hoặc lòng người, nói
thô lỗ; ý nghiệp tham sân si. Giả như mỗi ngày tạo mười loại nghiệp này thì
tiền đồ của bạn không cần đi hỏi người khác, nhất định đến ba đường ác. Cho nên
càng nghĩ càng đáng sợ, chúng ta nhất định không làm việc này, không những
chúng ta không chịu đọa ba đường ác mà ba đường thiện trong sáu cõi, chúng ta
cũng không cần, vì sao? Vì không cứu cánh. Bạn muốn tu nhân thiên phước báu,
đời sau được thân người lại hưởng phước, người hưởng phước hiếm ai có đầu óc
tỉnh táo, hiếm người không mê hoặc, vậy thì phước của bạn hưởng hết. Thế gian
này người có phước báu rất nhiều, chúng ta cũng có lúc có cơ hội gặp được. Họ
hưởng phước tạo tội nghiệp, muốn giúp họ mà không thể giúp. Bạn có khuyên lơn,
họ cũng bỏ ngoài tai, không nghe, căn bản không muốn bạn nói thêm nữa, vậy thì
không còn cách nào. Họ vẫn tùy theo tập khí, tùy theo nghiệp chướng của họ,
trải qua đời sống cuồng vọng tham dục, tiêu hao hết sạch phước báu của đời quá
khứ đã tu được. Sau đó đến ba đường ác để đối chất. Chỉ như vậy, chúng ta xem thấy
thật đáng thương nhưng không cách gì cứu, cho nên nhất định phải thường giữ tâm
“Khiếp sợ đường ác”.
Trích bài giảng Kinh Vô Lượng Thọ Phần 16
Pháp sư: HT. TỊNH KHÔNG
Biên dịch: Vọng Tây cư sĩ
Biên tập: PT. Giác Minh Duyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét