Trong kinh Sợ hãi
và Khiếp đảm, Trung Bộ Kinh I, chúng ta được nghe Đức Phật trình bầy rốt ráo
nguyên nhân nỗi sợ hãi âm thầm đè nặng trên tâm thức con người muôn thuở. Chúng
ta sợ đủ thứ: sợ chết, sợ khốn khổ, sợ bị chê bai chỉ trích, và trên tất cả,
hình như chúng ta rất sợ sự thật. Vì sợ hãi chúng ta lao mình vào công việc làm
ăn, vào các thú tiêu khiển, lập gia đình, gia nhập các đoàn thể, nỗ lực tạo mãi tiền của, danh vọng, tri
thức, tài khéo, cốt làm sao để chứng minh mình không phải là một con số không
dưới mắt mọi người và nhất là dưới mắt mình.
Nhưng cảm giác khó chịu về số không vẫn còn mãi đấy.
Càng lao tâm lao lực, cuộc sống chúng ta càng bận rộn chừng nào, với càng nhiều
bạn bè, sở hữu, quyến thuộc chừng nào, chúng ta càng thấy rõ sự nghèo nàn cô độc
vô vị trống rỗng của nó chừng nấy, khi mà chúng ta bắt buộc một mình đối diện với
cuộc tử sinh của chính mình. Vì sợ hãi, chúng ta tạo ra những thần linh bất diệt
để có thể đặt niềm tin vào đấy, để có chỗ bám víu ở giữa một thế giới đầy dẫy
những lọc lừa tráo trở. Rồi chúng ta gắn cho thần linh ấy đủ các tính xấu của
chúng ta, nghĩa là cũng đầy ngã chấp nhỏ nhen, có thể rất từ bi với một tín đồ
trung kiên, nhưng cũng có thể rất độc ác với kẻ nào phản bội.
Tuy vậy, chúng ta thà có một tín ngưỡng bất toàn
hơn không có gì cả. Voltaire nói: “Nếu Thượng đế không thật có, thì cũng cần phải
tạo ra một Thượng đế.”
Như những con cừu xích lại gần nhau để tìm hơi ấm,
chúng ta cũng ưa quần tụ, gia nhập hội này đoàn nọ, vì không thể chịu được mặc
cảm cô đơn. Chúng ta nói tiếng nói của tập thể, ưa thích và lựa chọn giống như
sự ưa thích và lựa chọn của mọi người, để khỏi bị xem là “không giống ai”. Quả
thế, vì sợ hãi cô độc, chúng ta thà làm một con cừu ngoan ngoãn trong bầy cừu ấm
áp hơn là làm một vì sao cô độc trên nền trời giá băng.
Đức Phật không chấp nhận những giải pháp tạm bợ mà
chúng ta thường dùng để đối trị nỗi sợ hãi âm thầm ngự trị trong ta. Ngài đi thẳng
vào trọng tâm vấn đề, tìm những nguyên nhân sâu xa của nó để có thể nhiếp phục
sợ hãi. Những nguyên nhân ấy theo lời Đức Phật dạy, là những thói xấu cố hữu
trong ta như tham, sân, si, hôn trầm, thụy miên, giao động, hoài nghi, khen
mình chê người, lười biếng thất niệm, ham danh lợi, thân nghiệp, khẩu nghiệp, ý
nghiệp không thanh tịnh, mạng sống không thanh tịnh:
“Này các tỳ kheo, những vị Sa môn, Bà la môn nào có
thân nghiệp, khẩu nghiệp, ý nghiệp không thanh tịnh, có mạng sống không thanh tịnh,
những tôn giả Sa môn hay Bà la môn ấy chắc chắn làm cho sợ hãi khiếp đảm, bất
thiện khởi lên. Ta không có mạng sống không thanh tịnh… Ta tự quán sát mạng sống
hoàn toàn thanh tịnh này, cảm thấy lòng tự tin được xác chứng hơn khi sống
trong rừng núi.”
“Này Bà la môn, những Sa môn hay Bà la môn nào có
tâm sân hận, ác ý, sống tại các trú xứ xa vắng trong rừng núi hoang vu… những
tôn giả Sa môn hay Bà la môn ấy chắc chắn làm cho sợ hãi khiếp đảm bất thiện khởi
lên… Những Sa môn hay Bà la môn nào gia động, tâm không an tịnh, những Sa môn,
Bà la môn nào còn ham muốn lợi danh, tiếng tăm…. Những Sa môn, Bà la môn nào thất
niệm, không chú ý… những Sa môn, Bà la môn nào không có tâm định tĩnh, tâm bị
tán loạn mà sống tại các trú xứ vắng trong rừng núi hoang vu…. những tôn giả Sa
môn, Bà la môn ấy chắc chắn làm cho sợ hãi khiếp đảm bất thiện khởi lên… (Kinh
Sợ hãi và Khiếp đảm, Trung Bộ Kinh I )
Một trong những phản ứng thông thường của chúng ta
trước sự sợ hãi là chạy trốn: “Tẩu đào vi thượng sách”. Sự chạy trốn mang nhiều
hình thức khác nhau. Chúng ta trốn vào trong những cuộc vui, trốn vào trong những
công việc, hội hè đình đám, đoàn thể, bạn bè, để khỏi phải đối mặt với hư vô và
với chính mình: ngồi thiền sở dĩ rất khó khăn là vì thế, chúng ta phải đối diện
với chính mình trong khi độc cư thiền tịnh. Chỉ có những bậc giác ngộ mới có thể
sống hoàn toàn cô độc, đối diện với chính mình mà không phát sinh cảm giác khó
chịu, trái lại cảm nhận một lạc thọ, hạnh phúc thuần túy.
“Này chư hiền, ta có thể không di động thân thể,
không nói lên một lời, sống cảm giác thuần túy lạc thọ luôn trong một ngày một
đêm.. luôn trong hai ngày ba đêm… cho đến luôn trong bẩy ngày bẩy đêm.. “ (kinh
Tiểu khổ uẩn).
Như người ca kỹ trong thơ Xuân Diệu ngày xưa, nỗi sợ
hãi lớn nhất của ta là phải chạm mặt với chính mình:
Chớ để riêng em phải gặp hồn em
Em sợ lắm giá băng trên mọi nẻo
Trời đầy trăng lạnh lẽo buốt xương da
Cái “Không vô biên” ấy thật là dễ sợ, nó có thể làm
chúng ta chết ngạt trong đó như một phi hành gia chết rũ khi bay ra ngoài quỹ đạo
của trái đất.
Đức Phật đối trị sợ hãi bằng cách nhìn thẳng vào
nó, không trốn chạy vào một việc làm khác, một tư thế khác, một thái độ khác
như lối xử sự thông thường của chúng ta.
“Này Bà la môn, trong bất cứ hành vi, cử chỉ nào của
ta mà khiếp đảm sợ hãi xẩy đến, thì ngay trong hành vi cử chỉ ấy, ta diệt trừ nỗi
sợ hãi khiếp đảm… Trong khi đi kinh hành qua lại, mà sợ hãi khiếp đảm đến, thì
ta không đứng, không ngồi, không nằm mà ta diệt trừ sợ hãi khiếp đảm ấy ngay
trong khi ta đang kinh hành qua lại.”
Do sợ hãi, chúng ta thường bóp méo sự thật cho nó hợp
với sở thích của chúng ta, như người điên trong tập “Cuồng nhân nhật ký” của
Gogol luôn luôn tưởng tượng mọi sự đều tốt đẹp, cứ ảo tưởng rằng mình là hoàng
đế và nhà thương điên là cung điện. Đức Phật không thế. Đối với ngài sự thật là
sự thật, dù nó xấu xa hay đẹp đẽ, cần phải được thấy đúng như bản chất của nó:
“Này Bà la môn, có một số Sa môn, Bà la môn nghĩ rằng
ngày là đêm, đêm là ngày. Ta nói những Sa môn, Bà la môn ấy sống trong si ám…
Ta nghĩ rằng đêm là đêm, ngày là ngày.”
Chúng ta nhớ đến một câu trong kinh Pháp Cú, Đức Phật
dạy:
“Nó đánh tôi, mắng tôi
Nó thắng tôi, cướp tôi,
Ai ôm hiềm hận ấy,
Oán thù không thể nguôi”
Một điểm đáng lưu ý ở đây là Đức Phật không dạy
chúng ta nên tưởng tượng sự lăng mạ thành ra sự ngợi khen hay tưởng tượng sự
đánh đập thành ra sự ve vuốt. Ngài chỉ dạy đừng ôm giữ tâm niệm ấy nghĩa là hãy
xả bỏ, cho qua để khỏi rước thêm khổ, tự hại mình. Một lời khuyên thực tiễn,
khôn ngoan.
Trong kinh ví dụ cái cưa, đức Phật dạy tỳ kheo theo
dù có bị cưa xẻ thân thể ra từng mảnh từng đoạn, cũng đừng ôm lòng sân hận mới
đúng là đệ tử của Ngài. Nếu ta chấp chặt từng lời từng chữ thì thấy lời dạy này
thật khó mà thực hành. Kỳ thực lời dạy này rất thâm thúy hiểu theo nghĩa bóng:
Dù không ai cưa xẻ, cái cưa Vô Thường cũng đang cưa xẻ thân ngũ uẩn này từng
giây từng phút cho đến khi nó hoàn toàn tan thành tro bụi. Vậy thì, còn sống
hơi thở nào, hãy sống trong chánh niệm, an lạc, đừng nổi sân vì những chuyện bất
bình mà chuốc thêm đau khổ trong khi đang bị vô thường cưa dần tới nấm mồ hoặc
lò hỏa thiêu.
Không một lời dạy nào của đức Phật là không liên hệ
trực tiếp đến việc tìm hiểu con người chúng ta, thân tâm chúng ta, với những vấn
đề của nó. Bản chất của dục, nguyên nhân của dục, con đường thoát ra khỏi dục
được đề cập một cách chí lý. Sự sống sở dĩ là khổ chính vì con người vốn đã đau
khổ vì già, bệnh, chết, lại còn đi chuốc thêm vào mình những cái phải chịu sự
chi phối của già, bệnh, chết: sắc đẹp, danh vọng, tài sản. Nếu chúng ta biết
ngay trong đời sống khổ đau này, với thân xác khả hoại này, đi tìm, gần gũi,
thân cận những cái không già, bệnh, chết, thì đó là ta đã đạt được Niết bàn, bất
tử ngay trong sinh tử. Cái đó là chánh pháp tối thượng. Cho nên, đức Phật dạy rằng
tài sản của người xuất gia là chánh pháp tối thượng này.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét