GIẬN

KHI TỨC GIẬN OÁN HẬN THÌ MÁU HUYẾT ĐỀU PHÁT ĐỘC TỐ

Ấn Quang đại sư ở trong Văn Sao đặc biệt giáo giới phụ nữ, ở trên Đại Lục rất nhiều phụ nữ không biết cái đạo lý này, khi dùng sữa của mình để cho con bú, vừa nổi cơn giận, sau khi vừa giận xong lập tức cho con bú, trẻ con mấy ngày sau bị chết, không biết nguyên nhân gì chết rồi?

Nổi cơn giận trong sữa đó có độc. Cho nên Ấn Tổ nói, sau khi nổi cơn giận xong, chí ít phải sau 2 giờ đồng hồ, sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại mới được phép cho bú. Bạn mới biết khi nổi cơn giận, trên người toàn là độc tố! Hiện nay nuôi những động vật này, từ sáng đến tối nhốt ở trong lồng, ở tù chung thân đến cuối cùng giết nó, cái cơn giận đó của nó bao lớn!

Bạn biết cái cơn giận đó! Cho nên cả người đều là vi khuẩn gây bệnh, bạn ăn nó làm sao có thể không mắc bệnh được! Hiện nay món thịt không thể ăn được. Ở Đài Loan tôi biết, tôi không biết tình hình ở nước ngoài. Đài Loan nuôi heo 6 tháng là giết rồi, chích thuốc, chích hormone tăng tưởng để nó lớn nhanh. Nhốt ở trong lồng nuôi 6 tháng là giết rồi, nó béo tròn lên là giết rồi.

Gà là 6 tuần, cũng là gà con sau khi nở ra xong liền chích thuốc, chích 3 lần thuốc là nó lớn vừa nhanh vừa mập, đều nhốt ở trong chuồng, hoàn toàn là không có nhìn thấy mặt trời. Vậy sao có thể ăn được! Cho nên món thịt hiện nay là không nên ăn, ăn sẽ bị bệnh. Những bệnh kỳ lạ đều từ đây mà ra cả!
--------------------------
Nhóm phát triển đạo tràng trên không trung


Kinh Pháp Cú có câu: “Thắng một vạn quân không bằng thắng mình. Thắng mình mới là chiến công oanh liệt.”

Chế ngự cơn giận là một công phu tu tập mạnh mẽ, là sức chịu đựng không phải tầm thường. Người thực hành pháp nhẫn để thắng được mình thì không phải yếu đuối.
Quanh ta có rất nhiều điều không như ý muốn. Nếu không có sức chịu đựng, sức kham nhẫn thì sẽ đau khổ phiền muộn mãi.

Ngược lại có đủ sức kham nhẫn thì sẽ được an vui tự tại,
Một thái độ nóng giận có thể thiêu đốt công đức bao nhiêu năm sống theo thiện pháp tích góp của mình.
Phật dạy “chỉ một đốm lửa sân làm cháy cả rừng công đức”.
vì thế, giữ không nóng giận là cách bảo vệ đức tính tốt của mình trọn vẹn nhất.
Nhẫn có ba.

Một là nhẫn với người.
Đối với lời nói trái tai, hành động gai mắt hoặc người mắng chửi đánh đập mà nhẫn được, bỏ qua hết, không buồn giận, đó là tu nhẫn với người.
kinh A-hàm kể về ngài Phú-lâu-na xin đức Phật về phương Bắc giáo hóa,
đức Phật hỏi: - Này Phú-lâu-na, người phương Bắc hung hăng lắm, nếu ông về đó giáo hóa họ sẽ chửi mắng ông, ông nghĩ thế nào?
Đáp: - Bạch Thế Tôn, nếu họ chửi mắng con, con nghĩ họ cũng còn lương thiện vì chưa đánh đập con.
- Giả như họ đánh đập ông thì ông nghĩ thế nào?
- Bạch Thế Tôn, nếu họ đánh đập con, con nghĩ họ cũng còn lương thiện vì chưa giết con chết.
- Nếu họ giết ông chết thì ông nghĩ thế nào?
- Bạch Thế Tôn, nếu họ giết con chết thì họ là người ơn của con vì nhờ họ mà con bỏ được cái thân tứ đại hôi thối này.
Phật nói:
- Được, như vậy thì ông nên đến đó giáo hóa.
Bực thánh hành xử thật đáng cho ta suy gẫm.

• Hai là nhẫn với mình.
nhẫn với mình là hạnh khó làm. Nhẫn với mình là nhẫn sự đau đớn, bệnh hoạn,
nhẫn với sự đòi hỏi, thèm muốn của thân: ăn ngon, mặc đẹp, hưởng thụ̣ cảm xúc, hưởng thụ giác quan, hưởng thụ theo nhu cẩu thị hiếu. ...làm mọi điều cũng chỉ để cung ứng thỏa mãn khác vọng cuả thân
Người biết thực hành nhẫn là biết tiết chế và dừng lại đúng lúc, không mặc tình chìu theo thân để buông lung thả trôi nỗi muốn làm gì thì làm.
Đối với những gì mình ưa thích cũng phải bỏ. đó là thực hành “nhẫn ba la mật”

Ba là nhẫn với hoàn cảnh, thời tiết.
thời tiết thất thường là do nghiệp xấu của chúng sanh chiêu cảm, vì thế nếu ta oán th́an thời tiết là không đúng
Hoàn cảnh quanh ta thuận hay nghịch, bằng lòng hay không bằng lòng, là do nghiệp chung cọng hưởng nên mới tùy hiện, vì thế không nên oán trách hoàn cảnh quanh ta
Sống trong đạo cũng có khi gặp nhiều hoàn cảnh khó khăn. Trong kinh Phật dạy nơi nào có Phật pháp, dù cho đói rét cũng phải theo thầy tu học. Còn nơi có gạo dư thừa mà thiếu đạo đức, cũng nên bỏ mà đi.
. Nên nói mặc áo nhẫn nhục là mặc áo Như Lai, Người được như vậy là người chiến thắng bản thân mình,
st

MỘT ĐỜI SỐNG CÓ Ý NGHĨA

..."Bạn không thể nào tìm được an lạc khi mà bản tâm bạn bị bỏ quên. Khi mà lòng từ được tăng trưởng thì bạn dễ tìm được sự an bình trong tâm hồn. Làm sao có thể so sánh được sự giàu có vật chất với lòng từ bi bác ái, sự yêu thương, nhẫn nại, sự diệt trừ bạo động, và sự từ bỏ cái tâm lăng xăng lôn xộn. Cho dù bạn có một núi kim cương cũng không thể nào so sánh được với sự bình an trong tâm hồn. Kẻ sở hữu nhiều châu báu vẫn bị chi phối bởi sân hận, tham lam... Nếu có ai đó mắng họ, tức thì họ nổi giận và muốn chửi lại hay đánh lại. Một người biết tu tập thì không phản ứng như thế. Họ sẽ tự nói: "Kẻ kia mắng mình làm mình buồn khổ, và nếu mình mắng lại họ thì họ cũng sẽ buồn, sẽ khổ như mình. Vì đã biết tu tập từ tâm, nên không mắng chửi lại." Nếu biết nghĩ như thế thì sẽ không làm ai đau khổ. Khi mà bạn bè của tôi nói hay làm điều gì mà tôi không thích, sự khó chịu và bực bội bắt đầu nổi lên trong lòng, tôi muốn nói lại để làm cho họ đau; nhưng tôi tự chủ lại và tự ngẫm, "Tôi và họ đều muốn tránh đau khổ và mong hạnh phúc. Thế thì tôi không nên nói hay làm những điều gây buồn phiền cho họ. Đó là tôi tu." Nhờ nghĩ như thế, cơn giận liền tan biến như bọt nước bong bóng. Ban đầu bong bóng tựa như là một khối đá rắn chắc, nhưng thình lình nó tan biến. Lúc đầu tựa như là chúng ta không thể thay đổi được quan niệm, nhưng nếu biết áp dụng phương pháp đúng cách, thì cơn giận tức khắc tan biến như bọt bong bóng nước. Đâu còn điều gì để mà tức giận nữa.

Bạn nên tập kiên nhẫn, đừng để cho cơn giận bốc lên, nhớ rằng cơn giận làm cho tâm trí bất an, hủy hoại sự thanh bình của chính bạn và luôn cả những người chung quanh cũng bị vạ lây. Cơn giận làm mặt chúng ta xấu đi. Không cần biết bạn đẹp như thế nào, một khi cơn giận xuất hiện thì cho dù có điểm trang khéo đến đâu, bạn cũng không thể che giấu được sự xấu xí, hằn học trên gương mặt. Bạn có thể nhận diện được sự giận dữ trên khuôn mặt mọi người. Bạn sẽ sợ hãi khi mà phải đối diện với một kẻ đang sân hận. Khuôn mặt họ lộ vẻ dữ tợn, đó là phản ảnh của sự tức giận từ bên trong. Đó là một năng lượng có những rung động rất xấu, chúng ta nên từ bỏ nó. Vì sân hận làm cho mọi người bất an và mất hạnh phúc. Sự thực hành đúng chánh pháp, sự thiền định đem lại lợi ích cho mọi người. Sự thiền định giúp cho chúng ta và mọi người chung quanh được an lạc. Một hành động đúng theo chánh pháp làm lợi ích cho mình, cho người"...
Lama Zopa Rinpoche

NHẪN NHỊN

Có một đệ tử hỏi : " Tụng kinh gì hoặc tu pháp gì thì mau thành Phật nhất ? "

ĐÁP : Hãy tụng bộ kinh  " Đừng Nóng Giận , " kinh Đừng Tức Tối , " và kinh " Đừng Chửi Mắng ." Tụng ba bộ kinh này thì mau thành Phật nhất .!

( HT Tuyên Hoá )



AN TĨNH TRƯỚC CƠN GIẬN
Bị mắng nhiếc, mắng lại,
Ác hại nặng nề hơn.
Bị mắng, không mắng lại,
Được chiến thắng hai lần.
Sống lợi ích cả hai,
Lợi mình và lợi người,
Biết kẻ khác tức giận,
Giữ niệm, tâm an tịnh,
Là sĩ cho cả hai,
Chữa mình và chữa người,
Ai nghĩ họ là ngu,
Là không hiểu Chánh pháp.

 ST



PHẢN ỨNG CỦA SÂN HẬN

Các biểu đạt của sân hận là hành vi phiền não, nghiệp chướng và khổ đau. Đệ tử Phật cần nhận diện biểu hiện của sân hận từ thô đến tế. Đừng để sân hận len lỏi vào hơi thở, sự sống kể cả trong ý nghĩ và việc làm, nhất là đối với người đang đi trên con đường hướng thượng, tìm kiếm sự an lành lâu dài hay vĩnh viễn. Sân hận còn được biểu đạt dưới góc độ tính tình, thái độ ứng xử, có thể là sự hiềm khích, bực dọc, im lặng, làm ngơ, dửng dưng trước khổ đau của người khác, dù là người thương, người thân đã từng chia sẻ niềm vui, nỗi khổ trong cuộc sống. Khi cơn giận dữ xuất hiện, con người có thể trở nên chai sạn, bàng quan trước những khổ đau, nhu cầu trợ giúp của người khác trong khi chỉ cần mở bàn tay ra là có thể nâng đỡ, giúp người ta có được chất liệu an vui và hạnh phúc lâu dài.

Đức Phật đã nói: “Nhất niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai”. Lửa sân hận nhen nhúm rất đơn giản, tưởng chừng không có gì nguy hại nhưng thiêu đốt tất cả công đức đã gieo trồng, những việc làm từ thiện, dấn thân trong cuộc đời, những tình thương đã chia sẻ, phục vụ cộng đồng và xã hội, thiêu đốt tất cả mối quan hệ tình người. Cơn giận dữ còn là quả bom làm nổ tung tất cả nhịp cầu quan hệ giữa các quốc gia. Là người con Phật, phải có chánh niệm và tỉnh thức để nhận biết được sự vận hành của sân hận. Nó có tác hại đối với đời sống đạo đức, lương tâm, nhất là đối với sức khỏe, tuổi thọ và giá trị tình người!

Ở Trung Hoa có câu chuyện dân gian kể về một anh ngư phủ. Mỗi ngày anh thường đi bắt cá ở vùng duyên hải. Có hôm được rất nhiều, có hôm chẳng được con nào. Vào ngày sóng to gió lớn, anh ta không đánh được gì, thuyền cứ chồng chềnh qua lại, nghiêng ngả, đụng chỗ này, chỗ kia khiến anh rất bực mình, cau có. 

Anh chỉ tay vào thuyền và nói: “Tao báo cho mày biết, lần này là lần cuối nhé, lần sau mà còn như vậy tao sẽ trừng phạt cho biết tay”. Nói xong, anh cảm thấy hả dạ, cập thuyền vào bờ và về nhà nghỉ. 

Khi về nhà, anh suy nghĩ, “Chiếc thuyền này không có mắt nên nó bị chồng chềnh, va chạm là chuyện thường. Thôi, bây giờ mình tạo cho nó con mắt”. Hôm sau, anh mua sơn về vẽ lên mui thuyền hai con mắt thật to. Hôm sau nữa, anh ta dong thuyền đi đánh cá. Lần này cũng giống lần trước, không được con cá nào vì biển động. Chiếc thuyền của anh cũng ngả nghiêng qua lại, đụng chỗ này, chỗ khác. Anh giận quá, cầm cây chèo đập mạnh vào chiếc thuyền, nhất là chỗ hai con mắt đã vẽ và mắng: “Mày đui hả, tao đã tạo cho mày hai con mắt rồi, sao cứ đi đụng hoài?” Anh đập đến lúc mái chèo gãy rời, cuối cùng, không còn cái gì chèo thuyền nữa, anh đành bỏ thuyền để bơi vào bờ. Tối về nhà, anh lại suy nghĩ, “Sao mình phải đập chiếc thuyền, hôm nay cũng may mắn, nếu sóng to gió lớn thì có lẽ mắc nạn rồi”.

Qua câu chuyện này, có thể nhìn anh lái thuyền dưới góc độ “bệnh tâm thần nhẹ”, tức là tâm thần bất ổn nên rất dễ cau có, khó chịu, phiền não. Anh có thái độ ứng xử bạo động đối với chiếc thuyền vốn là ân nhân, chở anh từ nơi nay đến nơi khác, bạo động với phương tiện đã giúp mang lại cuộc sống ấm no cho anh.

Sân hận có thể bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân. Cuộc đời có bao nhiêu vấn đề thì sân hận theo đó xuất hiện, tồn tại, phát triển tương thích. Do đó, khi quan sát về thái độ sân dẫn đến hành động sân và những ứng xử không đẹp thì người con Phật phải vượt lên trên những phản ứng tầm thường đó. Nếu không, những người liên hệ trực hoặc gián tiếp và ngay chính bản thân sẽ trở thành nạn nhân của cơn giận dữ. Cuối cùng, nhận lấy tác hại rất lớn không lường trước được. Hệ quả xấu của giải pháp này là nếu thành công thì một bên cũng sứt trán và bên còn lại bể đầu, nghĩa là không bên nào thành công, cũng không có được sự hoàn mỹ. Đó là chưa nói đến việc ức chế tâm lý. Khi người nào đó bị cản phá, bị nổi cáu dù trong một tình huống cho phép thì trong lòng người đó vẫn có nỗi uất hận. Nỗi uất hận này có thể bộc phát bất cứ lúc nào khi nó có điều kiện hay chất xúc tác, kích thích. Đó là cách thức giải quyết vấn đề đặt trên nền tảng của nhận thức tầm thường, phàm phu.

Theo đạo Phật, cuộc đối chọi như vậy sẽ không ai là kẻ chiến thắng, cả hai đều là nạn nhân hứng hết tất cả khổ đau do hận thù, tranh chấp, sân hận đem lại. Đệ tử của đức Phật phải chọn giải pháp hoàn hảo có thể đã có, nếu không phải tìm một cách mới để giúp tâm an, thân vui, giúp mình thoát ra khỏi sự kìm kẹp của thù hận, đối chọi, xung đột, trả đũa nhau trong đời.

Gieo gió gặt bão
*******************
Hồi ấy, cách đây hơn 2500 năm, người ta tính trên trái đất Ấn có đến 96 học thuyết và giáo phái. Tôn giáo nào cũng tự hào lý thuyết mình là đúng, là hay rồi tìm mọi phương để bành trướng. Trong số có một phái tôn thờ quỷ thần, thủ lãnh là một bà mập mạnh, có giọng nói oang oang, lại thêm có tài hùng biện. Nhờ thế mà phái ấy làm chủ được một vùng khá rộng.

Hôm nọ, một tin rúng động từ xa đưa đến: Thái tử Tất Ðạt Ða đã chứng thành đạo quả ở gốc cây Bồ Ðề, hiệu là Thích Ca Mâu Ni. Hiện Ngài đã bắt đầu đi truyền giáo. Người theo Ngài rất đông. Lý thuyết Ngài dạy là hễ gây nhân nào là hưởng quả ấy. Cuộc sống của mọi người đều do bàn tay của họ sáng tạo. Con người không thể là trò chơi của các đấng thần linh. Hay tin ấy, bà thủ lãnh rất đỗi lo sợ. Bà lo vì ảnh hưởng của đức Phật càng lan rộng tất đạo của bà sẽ hết người tôn thờ. Am đền của bà sẽ trở nên “hương tàn bàn lạnh”. Bà sẽ hết đất để sinh nhai. Nhưng lo cũng không khỏi, cái gì đến tất sẽ đến, tín đồ của bà hướng về đức Phật mỗi ngày mỗi đông. Ăn ngủ không yên, bởi dòng suy tưởng chi phối. Bà mong có phương pháp thần hiệu để hạ uy tín đức Phật.

Ðêm hôm ấy, trằn trọc mãi không ngủ, bà đánh thức các môn đồ dậy lo cho bà ăn thật sớm.

Thấy nỗi thắc mắc và lo toan hiện rõ trên nét mặt của bà, các môn đồ hỏi lý do. Bà cho hay là sáng ngày bà sẽ đi sỉ nhục đức Phật. Bà khuyên môn đồ giữ vững đức tin. Bà hứa với họ rằng, bà sẽ cầu xin đấng thần minh ban phước cho bà triệt hạ uy tín đức Phật.

Cơm nước xong, không gian đang mù tỏa ban đêm, bà hăm hở lên đường trong niềm hy vọng. Vài giờ sau, mặt trời vừa xuất hiện, soi sáng trần gian bà đã đến nơi đức Phật thiền định, bà la rầy khiêu khích dùng lời thô tục mắng nhiếc đức Phật.

Mặc cho bà quát tháo, đức Phật vẫn ngồi yên lặng. Thật là hai thái cực!

Thấy Phật không trả lời, bà nghĩ là Ngài đã thua cuộc và chứng tỏ rằng ngài quá ương hèn trước áp lực của người khác. Như thế, Ngài là người không đáng cho mọi người kính trọng và tôn thờ. Do đó bà càng làm già hơn nữa. Nhưng lúc mặt trời vừa đứng bóng, bà mệt lả, vì bụng đói, khát nước và rát cổ. Bà ngồi phịch xuống đất và suy gẫm. Sau cùng thua buồn thua kiện, bà đến hỏi đức Phật:
- Ông kia, sao tôi la rầy ông từ sáng sớm đến giờ mà ông không nói gì cả. Thường thường tôi mắng ai, tôi một thì họ mười. Trái lại tôi chưa gặp ai như ông, mặc cho người khác nguyền rủa.

Cơ duyên đã đến, đức Phật xuất định, dịu dàng cất tiếng:
- Ta xin hỏi ngươi một điều này: một hôm nọ, nhà ngươi có giỗ, ngươi mang bánh cho hàng xóm, nhưng họ không nhận, thế thì bánh ấy về ai?

- Ồ! Nghe thiên hạ đồn, ông là bậc giác ngộ, trí tuệ tuyệt vời, song giờ đây nghe ông hỏi, tôi nghĩ buồn cười quá, tôi mang cho hàng xóm, nhưng họ không nhận vậy thì tôi mang về. Tôi giữ lại cho gia đình tôi ăn chứ nó về ai nữa mà hỏi. Ông thật là điên rồ!

Vẫn bình tĩnh, dịu dàng, đức Phật lại nói:
- Ngươi mang bánh cho hàng xóm nhưng họ không lấy thì ngươi mang về, cũng như thế, từ sáng đến giờ ngươi biếu ta không sót một tiếng gì nhưng ta không lãnh, vậy những cái ấy tự trở về với ngươi tất cả. Ðiều ấy có khác gì kẻ cầm đuốc đi ngược gió, tất sẽ cháy tay, kẻ đứng ngược gió vãi bụi tất sẽ lấm mình, hoặc kẻ ngửa mặt lên không trung mà nhổ nước miếng tất nước miếng sẽ rơi vào mặt.
Suy gẫm một hồi, bà ta xác nhận rằng, mình hại người, tội lỗi về sau phải chịu đó là thứ vô hình mình không thể thấy, song hiện tại mình quá ư lỗ lã. Xưa nay mình không ăn sáng, nay phải mất một bữa cơm, đó là điều lỗ thứ nhất. Sáng nay bỏ mất một buổi làm ăn, đó là điều lỗ thứ hai. Khát nước, bụng đói, rát cổ, nhưng trưa nay về không thể nuốt được cơm nước, đó là điều lỗ thứ ba. Với sự mệt mỏi, dầm sương phơi nắng từ khuya đến giờ, thế nào cũng mang bệnh. Nếu bệnh tất phải bỏ làm ăn tốn thuốc men, phiền lụy đến thân thuộc, đó là điều lỗ thứ tư. Sau phút suy gẫm bà cảm thấy đức Phật là một bậc có sức mạnh vô song khôn hơn mọi người, bà hết sức khâm phục và trở nên hòa dịu. Bà đến qùy trước đức Phật cầu xin sám hối lỗi lầm, xin quy y làm môn đệ và nguyện sau khi trở về sẽ dẹp thần tượng, hướng dẫn môn đồ trở về con đường chân chánh.

Trên đường về, người đệ tử của đức Phật – bà thủ lãnh của đạo quỉ thần miên man nghiệm lời Phật dạy. Ðể dằn sự hung bạo quen thói của mình, đồng thời để nói lên ý nghĩa của lời Phật dạy, bà ta lặp đi lặp lại:
“Gieo gió, gặt bão”.


 LÀM CHỦ CHÍNH MÌNH

 Trong cuộc sống, khi bạn bị đau đớn, bị phê phán hay bị hạ nhục bởi hành động của kẻ khác, bạn sẽ phản ứng lại như thế nào? Bạn mất bình tĩnh và trả thù một cách giận dữ hay nuốt hận mà giữ kín trong lòng? Sau đó, bạn có thấy bực mình mỗi khi nghĩ về chuyện ấy và nó gây ảnh hưởng xấu đến tâm tính của bạn? Nếu là một người bình thường thì rất khó kiểm soát tốt những cảm xúc dưới loại hoàn cảnh này. Tuy nhiên, với một người tu tập tốt, người ấy sẽ có khả năng giáp mặt nỗi khổ cực một cách ung dung và xử sự với sự bình tĩnh lớn trước cơn khủng hoảng.

Có một câu truyện như thế này: Một ngày, khi Phật Thích Ca đi qua một ngôi làng nọ, một số người đi ra gặp Đức Phật và nói những lời vô lễ và thậm chí có kẻ còn chửi thề. Phật Thích ca đứng đó lặng lẽ lắng nghe, và sau đó Ngài nói: "Cám ơn các bạn đã đến gặp ta. Nhưng giờ ta phải tiếp tục lên đường bởi vì mọi người ở làng tiếp theo đang đợi. Nhưng khi ta trở lại ngày mai, ta sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu các bạn có nhiều thứ hơn để nói , xin đến lần nữa”. Những người này không thể tin vào tai của mình nữa.

Chuyện gì xảy ra với người này thế nhỉ? Một trong số những kẻ đó hỏi Đức Phật: “Ông có nghe bọn tôi nói gì không? Bọn tôi nói ông chẳng là cái thá gì cả, thế mà ông không phản ứng gì à?”

Đức Phật trả lời: “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn 10 năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có thể làm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc".

Tôi có nghe kể một câu chuyện thế này: Có một anh chàng luôn mua báo tại duy nhất một sạp báo. Dù người bán báo luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và thiếu thân thiện, anh này luôn lịch sự nói "cám ơn" với ông kia.

Một ngày kia, khi một đồng nghiệp anh ta đã nhìn thấy thế và hỏi: "Ông ta vẫn luôn bán hàng với bộ mặt đó à?"

- Đúng.

- Tại sao bạn vẫn đối xử với ông ta lịch sự như vậy?

Anh này trả lời: "Tại sao tôi phải để cho ông ta quyết định hành động của tôi chứ?"

Thật chí lý! Tại sao chúng ta lại cho phép kẻ khác gây ảnh hưởng đến những hành động và cảm xúc của chúng ta? Chúng ta không thể cấm kẻ khác đối đầu với mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát những cảm xúc của riêng mình và không để bị họ ảnh hưởng. Tất nhiên, nó yêu cầu một quá trình tu luyện để đạt được điều này. Chúng ta hãy bắt đầu từ việc thay đổi nội tâm mình để có để có thể kiểm soát được mọi hành vi trong mọi hoàn cảnh.


HẬU QUẢ CỦA MỘT CƠN GIẬN

* * *
- Trong lúc một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta. Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận ra rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh.

Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.

Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"

Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…

- Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:

Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.
Hãy luôn cố nhớ những ý nghĩa này :

- Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng.

- Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng.
- Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn.
- Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn.
- Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn.

LẤY NHẪN NHỤC LÀM HÀNH TRANG CHO CUỘC SỐNG!!!

Chịu đựng sự nhục nhã và lời thóa mạ là đức tính quan trọng nhất mà mỗi ngươi có thể rèn luyện, bởi vì sức chịu đựng là vô cùng mạnh mẽ. Chỉ một giây phút tức giận là có thể phá hủy hết công đức của cả một đời người.

Trong xã hội ngày nay, người ta thường hay ngộ nhận giữa sự chịu đựng và sự yếu hèn. Vì thế, sự thiếu khả năng hay là sự không sẵn lòng để kiềm chế cơn giận đã trở thành một nguyên nhân của sự bạo hành trong gia đình và xã hội. Sự ngược đãi giữa vợ chồng với nhau, sự hành hạ trẻ em, và những vụ tấn công bằng súng trong khi đang lái xe là hậu quả khi người ta thiếu khả năng làm chủ cảm xúc của mình. Nếu chúng ta muốn có sự thanh bình và trật tự trong cuộc sống của mình, thì lý trí phải bao trùm lấy những cảm xúc tiêu cực.

Sự chịu đựng có ý nghĩa gì? Không quá khó khăn cho hầu hết mọi người khi phải cam chịu sự đói khát trong chốc lát. Không quá khó khăn cho hầu hết chúng ta khi chịu đựng sức nóng của mùa hè và sự giá lạnh của mùa đông. Tuy nhiên, thật là khó cho hầu hết chúng ta khi phải kiềm chế sự tức giận. Thậm chí ngay cả những bậc anh hùng, nữ sĩ trong lịch sử cũng đã không thoát được điều này. Vì đánh mất sự làm chủ những cảm xúc của mình mà nhiều người đã không đủ khả năng để nhận lấy những thứ cố nhiên thuộc về họ, và đã tạo ra những lỗi lầm không thể nào sửa đổi được, những lỗi lầm ấy đã làm thay đổi tiến trình của lịch sử và ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống của nhiều thế hệ. Vì thế, quyết định để chịu đựng hay không chịu đựng là một nhân tố có tính quyết định đến sự thành công hay thất bại cuối cùng của chúng ta. Nếu chúng ta muốn thành công trong những công việc của mình, thì chúng ta phải học cách kiềm chế những xúc cảm của chúng ta lại và hãy thận trọng, với tất cả khả năng có thể của mình, trong những hành động cũng như những phản ứng của bản thân.

Chịu đựng thật ra là một hành động của sự dũng cảm chứ không phải là dấu hiệu của sự hèn nhát. Nó đòi hỏi sự cố gắng lớn lao và lòng quyết tâm để cam chịu sự đau đớn và gian khổ. Nó đòi hỏi phải có lòng tự tin mãnh liệt để chịu đựng sự thóa mạ và nhục nhã mà không hề có một dấu hiệu của sự trả đũa hay là sự ngờ vực bản thân.
   
Để chúng ta có thể thực hành đức tính chịu đựng, chúng ta phải có sức mạnh, trí tuệ và lòng thương yêu. Chúng ta phải sẵn lòng để làm giảm đi những khác biệt hay những bất đồng bằng lý trí và lòng tốt của mình. Chúng ta phải tin tưởng vào lòng khoan dung và sự kiềm chế như là những tín hiệu của lòng tốt và sự dũng cảm. Vì vậy, nếu chúng ta muốn thành công trong cuộc sống và muốn xây dựng một thế giới thanh bình hơn, chúng ta phải học cách làm chủ những cảm xúc của mình và đừng để bị ảnh hưởng bởi một giây phút tức giận.

Pháp Môn Nhẫn Nhục - Hòa Thượng Tuyên Hóa
 Quý vị nên biết rằng Sư Phụ nầy của quý vị rất nghiêm khắc, chứ không ngọt ngào gì đâu. Có lúc tôi nghiêm khắc đến nỗi đệ tử tôi phải chảy cả nước mắt, nước mũi nữa đó. Nay tôi xin kể cho quý vị biết là tôi làm sao mà học được cái tánh như thế.

Khi mười sáu tuổi, tôi đã bắt đầu giảng kinh Kim Cang. Trong kinh có nói về một vị tiên nhẫn nhục, vị nầy dù bị vua Ca Lợi chặt đứt cả tứ chi mà vẫn không hề sanh tâm sân hận. Sau khi đọc câu chuyện đó, tôi bèn phát nguyện học theo và một lòng nhất tâm tu pháp môn nhẫn nhục.

Tôi biết tánh mình bẩm sinh là nóng nảy và cang cường bướng bỉnh. Cho nên tôi phải tu pháp môn nhẫn nhục là thích hợp nhất. Nhưng một khi tôi hạ quyết tâm, thì bao nhiêu khảo nghiệm thử thách từ bốn phương tám hướng ào ào kéo tới. Có người xưa nay chưa từng mắng tôi, giờ nầy cũng mắng tôi; người vốn chưa hề đánh tôi, giờ đây cũng đánh tôi. Bạn bè trước đây vốn đối xử với tôi rất tốt, kết quả lại chuyên môn công kích tôi. Thế nên tôi tự xét rằng: “Mình giảng kinh Kim Cang cho người ta, trong kinh có nói về ông tiên nhẫn nhục bị cắt đứt cả tay chân mà không sanh lòng sân hận. Hiện nay những người nầy chỉ chửi mắng mình, công kích mình, chớ họ chưa đến đổi chặt đứt tay chân của mình, nếu mình không thể nhẫn nhục thì làm sao mình còn giảng được kinh Kim Cang nữa đây?” 

Vì thế tôi bèn hạ quyết tâm là phải nhẫn nhục. Bất luận những ai đối với tôi không tốt, thậm chí là họ muốn hại tôi, tôi cũng đều nhịn nhục hết. Kết quả là tôi không bị cảnh giới bên ngoài làm dao động. Kỳ thật những người nầy không phải muốn đến hại tôi, mà trái lại họ giáo hóa tôi, xem tôi có chịu nổi mấy thứ khảo nghiệm đó không. Ai mắng tôi thì tôi hướng về người đó khấu đầu đảnh lễ. Có ai đánh tôi thì tôi ngủ ngay một giấc cho họ xem. Lúc còn ở nhà, tôi vẫn thường thường bị mấy thứ như thế đả kích. Nhưng sau khi xuất gia, các bậc thiện tri thức cũng lại tới lui không dứt. Ôi thôi những vị xuất gia trước sau, tả hữu bao quanh bên tôi, chẳng một ai xem tôi ra gì. Họ đều coi tôi như cái gai trước mắt, đều muốn ức hiếp tôi. Có ông thầy khi thấy tôi thắp hương bèn mắng lớn: “Chú mà xuất gia cái gì? Thắp một cây nhang cũng không biết. Thật là đần độn! Còn dám nói tới xuất gia nữa sao!” 

Lúc bấy giờ tôi nghĩ rằng: “A! Khảo nghiệm lại đến nữa rồi. Tiên nhân nhẫn nhục bị vua Ca Lợi chặt đứt tay chân mà không sân hận. Còn hiện nay mình chưa bị như thế mà. Được rồi! Thì cứ khấu đầu đảnh lễ ông ta!” Thế là tôi đến trước mặt thầy đó khấu đầu cúi lạy để cám ơn ông ta đã giúp đỡ tôi. Lúc bấy giờ, bất luận là những bậc “thiện tri thức” xuất gia hay tại gia, họ đã không ngừng đến giúp đỡ tôi như thế, nhưng lòng tôi đối với họ vẫn không một mảy may sân hận. Mỗi lần như vậy, tôi đều hồi quang phản chiếu: “Nhất định là lúc xa xưa mình đã không hề giúp họ, trái lại hôm nay họ lại giúp mình, vậy mình phải cảm tạ họ mới phải chớ!” 

Bây giờ các vị đã hiểu rõ chưa? Sư Phụ của quý vị là ông thầy như thế đó. Là ông thầy chuyên môn tu hạnh nhẫn nhục, chuyên môn bị người ta ức hiếp. Tôi chuyên môn nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn, nhường những cái người ta không thể nhường. Con người như vậy thì có lợi lộc gì? Nhưng quý vị đã quá bất hạnh, vì gặp phải một người chẳng có ích lợi. Vậy sao quý vị vẫn còn muốn học tập theo cái ông Sư Phụ ngu si nầy? Nhưng khi quý vị đã theo tôi rồi, tôi cũng không thể không kể lại chuyện quá khứ từng trải của tôi, là tôi đã đến từ con đường tu hạnh nhẫn nhục đó.

Quý vị học Phật, không nên nghe cho nhiều Phật Pháp rồi lại không chịu thực hành, mà hãy nên cung hành một cách thực tiễn. Quý vị nên tự bản thân y chiếu và cố gắng áp dụng theo những điều răn dạy của đức Phật. 
  
Chúa Giê-Su đề xướng chủ thuyết “Ái địch” là yêu thương kẻ thù địch. Đối với người không tốt với ta, thì ta lại càng phải yêu thương người đó. 
  
Còn Phật giáo chủ trương “Oán thân bình đẳng,” là dù thân hay thù, mình cũng đều xem như nhau. Lòng nhân từ của chúng ta đối với ai cũng nên bình đẳng, không phân biệt thân sơ, khinh trọng. Nếu người học Phật không thể thực sự hành theo, thế thì học đến bao giờ cũng chỉ là học cạn cợt bên ngoài, chứ không thể nào đạt được sự lợi ích chân thật!

Hãy nhớ kỹ! Nhớ kỹ! Bước đầu học Phật nhất định là phải tu nhẫn nhục! Cứ kể như là có người muốn giết mình, mình cũng không nên có tâm sân hận. Thậm chí là nếu so với chỗ tu hành của ông tiên nhẫn nhục, chúng ta lại càng phải tiến hơn một bước. Nhưng đó cũng không phải có ý nói: “Ông tiên tu nhẫn nhục bị chặt đứt tay chân mà không khởi tâm sân hận, vậy bây giờ anh có thể chặt thân thể của tôi đi, tôi cũng không sân hận đâu!” Đó là bắt chước người ta, chứ không phải là từ ý của mình, như vậy là bị hạng nhì rồi. Không những tay chân mình dù có bị chặt, mình chẳng giận hờn, thậm chí nếu thân bị bằm tan xương thịt nát, mình cũng không nên sân hận! Bởi vậy khi có người phỉ báng tôi, hoặc giả đối xử không tốt với tôi, tôi cũng chẳng giận hờn.

Nhẫn Là Bảo Vật Vô Giá 
Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết” được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng. Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.” Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và được giải thoát thật sự.

Người tu hành nên có công phu tu nhẫn nhục. Nhẫn đói, nhẫn khát, chịu gió, chịu mưa, chịu nóng, chịu lạnh, đến nỗi phải nhẫn sự chửi mắng, và nhẫn sự đánh đập luôn. Những cảnh nầy đều là thử thách. Như tôi thường nói: “Tất cả là khảo nghiệm, xem bạn sẽ làm sao? Đối cảnh mà không biết, phải luyện lại từ đầu.” Dù gặp nghịch cảnh như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tiếp nhận với tâm lý “nghịch lại thuận thọ.” Chúng ta đừng để cảnh giới xoay chuyển, hoặc dựng cờ trắng mà đê đầu xin hàng phục. Người xưa nói: “Việc nhỏ mà không nhịn tức sẽ làm hư chuyện lớn.” Nhẫn nhịn là bảo vật vô giá: “Nhịn giây lát, gió yên sóng lặng; lui một bước, biển rộng trời xanh.” 
  
Khi đức Phật Thích Ca còn tại thế, có một hôm Ngài đi ngang qua bờ sông và thấy một con dã can (thuộc loài lang sói), muốn ăn thịt con rùa. Nhưng con rùa thì rút đầu, thụt cả chân tay vào trong cái mai, rồi nó nằm yên không động đậy một lúc thật lâu. Dã can vì không có tâm kiên nhẫn nên bỏ đi, còn rùa nhờ có lòng nhẫn nại mà bảo tồn được sanh mạng. Đức Phật nói với Tôn giả A Nan rằng: “Người tu hành cũng nên như vậy.” Bậc cổ đức nói: “Gần đây tôi mới học được cách của con rùa, lúc nào đáng rút đầu thì hãy rút đầu.” 

Trong lúc nóng giận mà quý vị nhịn được, thì quý vị sẽ miễn lo âu cả trăm ngày. Nếu người ta chửi mình, xem như mình đang thưởng thức một bài hát đang thịnh hành. Nếu có người đánh mình, xem như mình đi đường vô ý va vào cột cửa. Nếu quý vị quán tưởng như thế, dù là giáo mác gì cũng tự nhiên biến thành ngọc lụa. Nếu không, ngọn lửa vô minh nổi cơn lôi đình sẽ bốc cao ba trượng, mà phát thành một trận đại chiến. Kết quả hai bên đều bị thương, không những tổn thương tình cảm, lại còn mất cả nhân cách và bị người ta chê bai là mình thiếu tánh điềm tĩnh.

Cho nên nói: “Thọ tận thiên hạ bá ban khí, dưỡng tựu hung trung nhất đoạn xuân,” tức là chịu được hết trăm lần lời chỉ trích của thiên hạ, sẽ nuôi dưỡng thành khúc nhạc xuân trong tâm ta. Chúng ta có thể lấy những lời vàng ý ngọc nầy để làm câu châm ngôn cho mình !!!

Kệ kham nhẫn
 Một nhẫn không tìm thù hận
Hai nhẫn không giận làm càn
Ba nhẫn tính nết không sân
Bốn nhẫn không tranh giành thắng
Năm nhẫn chẳng thốt một lời
Sáu nhẫn quên đời vui thú
Bảy nhẫn quên tiếng khen chê
Tám nhẫn không tham, si mê
Chín nhẫn ôn tồn điềm đạm
Mười nhẫn những lời chẳng hay
Mười một nhẫn nóng lạnh cũng cam
Mười hai nhẫn rủi ro không màng
Mười ba nhẫn muỗi mòng gió nắng
Mười bốn nhẫn đói khát bệnh đau
Mười lăm nhẫn nhập định tham thiền

----Trích: Thiền Môn Nhật Tụng----

Phương Pháp Đối Trị Sân.

Trong các phiền não, duy có sân hận tướng trạng rất thô bạo, phá hoại hành giả mạnh mẽ nhứt. Nên người xưa đã bảo: "Nhứt niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai." Câu này có nghĩa: khi khởi một niệm giận hờn, tức đã mở muôn ngàn cửa chướng ngại. Chẳng hạn như lúc đang niệm Phật, ta chợt tưởng đến người ngoài bạc ác khắc nghiệt xấu xa, đối đãi với mình nhiều điều không tốt; hoặc nhớ việc người thân cận phản phúc gây rối làm khổ mình, liền buồn giận bứt rứt, không an. Từ nơi tâm trạng đó, miệng tuy niệm Phật, nhưng lòng phiền muộn, vọng tưởng sôi nổi. Có người bỏ chuỗi thôi niệm, xuống nằm gác tay, suy nghĩ vẩn vơ. Có kẻ lại buồn tức đến quên ăn bỏ ngủ, muốn gặp ngay người đó la hét một hồi, hoặc tìm cách trả thù cho đã giận. Tâm niệm sân hận nó phá hại người tu đến như thế.

Muốn đối trị giận hờn, phải khởi lòng từ bi. Kinh Pháp Hoa nói: "Lấy đại từ bi làm nhà, nhu hòa nhẫn nhục làm áo giáp, tất cả pháp Không làm tòa ngồi." Phải nghĩ rằng: Ta cùng chúng sanh đồng là phàm phu chìm trong biển khổ sanh tử, tất cả đều do nghiệp phiền não, mà phiền não vốn hư huyễn không có thật. Như một niệm sân hận, trước khi chưa khởi nó từ đâu đến, lúc tan rồi lại đi về đâu? Khi giận hờn ta tự làm khổ cho ta trước, vì đã nổi lửa phiền não thiêu đốt lấy mình, mà cũng không thể cải hóa làm lợi lạc chi cho người. Như thế có phải là si mê vô ích chăng? Lại nên nghĩ: người có hành động xấu làm tổn hại cho ta, kẻ đó vì mê muội đã gây nhân ác tất phải chịu quả khổ. Họ đáng thương hơn là đáng giận, bởi nếu sáng suốt biết rõ lẽ tội phước, tất không khi nào lại dám làm điều ấy. Ta là Phật tử, phải áp dụng giáo lý đức Thế Tôn để tự cởi mở sự ràng buộc oan trái cho mình, vì mục đích tu hành là cầu sự giải thoát an vui, chớ không phải tìm lối khổ. Đối với hành động tàn hại đó, ta phải xót thương tha thứ, nhu hòa nhẫn chịu và xem mọi việc đều hư huyễn không không. Nên nhớ lời cổ nhơn: "Lửa sân si tam độc, đốt hết rừng công đức. Muốn hành Bồ Tát đạo, giữ thân tâm nhẫn nhục."

Từ bi là nước tịnh mát mẻ, rưới tắt lửa phiền não. Nhẫn nhục là áo giáp bền chắc ngăn tất cả mũi tên độc. Pháp không là ánh sáng phá tan khói mù tối tăm. Biết dùng ba điều này để dứt trừ sân hận, tức đã vào nhà Như Lai, mặc áo Như Lai và ngồi tòa Như Lai vậy.
 Niệm Phật Thập Yếu
Hòa Thượng Thích Thiền Tâm.

Vì Sao Chúng Ta Không Nên Nói Lỗi Người Khác?

Hòa Thượng Tịnh Không có định nghĩa rõ rệt vấn đề tu hành, hay lắm! TU LÀ TU SỬA; HÀNH LÀ HÀNH ĐỘNG SAI TRÁI. Ngài nói hay vô cùng! Hành động sai trái của ai? Hành động sai trái của chính mình. Tức là sửa những hành động sai trái của chính mình, đừng nên đi sửa hành động sai trái của người khác. Điều này rất quan trọng.

Đối với người khác thì sao? Ta không nên moi cái lỗi của người ta ra. Không nên nhìn cái lỗi của người khác. Không nên để cái lỗi của người khác trong lòng của mình. Đây mới là điều hay. Cho nên, tu là tu cho chính mình, chớ không phải tu cho người khác. Tu cho chính mình thì lo sửa cái lỗi của chính mình. Để chi?

- Để cho cái nghiệp của chính mình càng ngày càng giảm xuống.
- Để cho cái gọi là cái chấp trước của mình càng ngày càng lợt lạt.
- Để cho cái phiền não của mình càng ngày càng bớt đi.

Không tu cho người khác, cho nên người khác làm sai mình đừng có để trong bụng của mình. Nếu mà cứ để cái lỗi của người khác trong bụng của mình, thì cái bụng của mình nó thành ra cái chỗ chứa những lỗi lầm của người khác. Vô tình, vì muốn tu cho người khác mà thành ra tâm của mình bị loạn, tức là phiền não.

Cho nên khi vào một đạo tràng thanh tịnh, chúng ta cố gắng nhắm mắt lại! Ở trong phòng của tôi có ba con khỉ. Hay lắm!
Một con khỉ bịt lỗ tai lại – Tức là đừng nghe những lời người ta nói. Một con khỉ nữa bịt con mắt lại – Tức là đừng nhìn tới những lỗi lầm của người khác, và một con khỉ nữa bịt cái miệng lại – Đừng nói lỗi lầm của người ta.

Thường thường vào trong một Niệm Phật Đường hay một đạo tràng thanh tịnh, luôn luôn có những cái gọi là thông báo, giờ khai thị… Ví dụ, như một người ưa nói chuyện, những ngày tinh tấn niệm Phật là những ngày không được nói chuyện, mà họ cứ nói chuyện hoài. Chính ta không nên chỉ trích người đó, mà hãy để dành trong những phút thông báo đó. Niệm Phật Đường thông báo rằng, “Xin chư vị hôm nay là ngày tịnh khẩu niệm Phật, xin đừng nói chuyện“. Nếu hôm sau người đó vẫn cứ tiếp tục nói chuyện nữa, thì Niệm Phật Đường lại tiếp tục thông báo nữa, thông báo rằng, “Xin chư vị hôm nay là ngày tịnh khẩu niệm Phật, xin đừng nói chuyện“…

Như vậy, cứ dùng phương pháp gọi là kiên nhẫn mà nhắc, nhắc hoài, nhắc hoài… thì một ngày nào đó tự nhiên người ưa nói, ưa phá giới đó sẽ giựt mình, người ta tỉnh ngộ. Nếu họ không giựt mình tỉnh ngộ thì sao? Thì vô tình một ngày tinh tấn niệm Phật, công đức của họ đã hết trơn rồi. Tại vì sao như vậy? Tại vì, ta thấy đó, trên bức tường có để một câu hết sức là quan trọng: “Khéo giữ thân nghiệp – Không mất luật nghi”. Trong khi vào một Niệm Phật Đường với quy định là không được nói chuyện, không được làm ồn. Mình nói chuyện, mình làm ồn… Mất hết luật nghi! Mất luật nghi là mất công đức.

Chính vì vậy, thường thường chúng ta muốn để cho Niệm Phật Đường được thanh tịnh, khi thấy những điều lầm lỗi của một người, chúng ta cứ cố gắng lặng lẽ đi, đừng nhìn tới, đừng phiền não, để chờ những lúc thông báo đó, Niệm Phật Đường sẽ thông báo lên thông báo xuống, thông báo lên, thông báo xuống… thì một ngày nào đó tự nhiên người ta giật mình, sẽ tự nghĩ: À! Tại sao cái thông báo đừng nói chuyện, đừng nói chuyện này cứ lập đi lập lại nhiều vậy? Tại vì chính mình đã nói chuyện. Hay lắm!…

Có một lần Hòa Thượng Tịnh Không nói, nghe đó mà làm cho tôi giựt mình, tỉnh ngộ. Trong lúc đang giảng pháp trên đài, Ngài chỉ vào trong máy quay phim mà nói, “Tôi nói đây là nói tới chư vị, mà chư vị lại cứ tưởng là tôi nói cho người bạn của chư vị”… Ngài nói câu này hay vô cùng! Là tại vì sao ? Khi Ngài lên đài nói như vậy là Ngài xét trong cái đạo tràng đó có những chướng ngại. Vì thế, Ngài cứ nhắc đi nhắc lại, nhắc đi nhắc lại nhiều lần, để khi mình có lỗi lầm nào, mình có sơ suất nào, tự nhiên mình giựt mình tỉnh ngộ.

Thành ra, khi tu hành ta phải nhớ rằng, tu cho chính mình, không được tu cho người khác. Có nghĩa là mình có gì sai thì lo sửa lỗi của mình, còn những cái sai của người khác thì đừng sửa người ta. Tất cả hãy để cho đạo tràng lo liệu. Người ta dùng cách khai thị, dùng cách thông báo, thông báo lần lần thì tự nhiên một ngày nào đó sẽ chuyển, chuyển dần… Xử sự như vậy, vô tình đạo tràng đó hình như chuyển đổi. Chuyển, chuyển… sau cùng rồi thì êm xuôi và ai ai cũng được thanh tịnh.
 Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)


Tập hạnh lắng nghe của Bồ Tát Quán Thế Âm

 Hôm mùng 3 Tết mời mấy Sư Phụ Thái Lan đến nhà thuyết pháp, nói chuyện với ông Sư Phụ kia mình học hỏi được nhiều cái rất hay của Sư Phụ. Được Sư Phụ truyền vài chiêu đủ xài trong mùa băng tuyết ...hic.... 

Mình hỏi Sư Phụ là hồi xưa con rất thích nghe chuyện thị phi của người, nhiều lúc người ta không nói con còn khui ra, điều tra, bươi móc cho người ta nói, còn bây giờ nói thật là con rất sợ nghe chuyện này kia của người khác, nhiều lúc nghe xong nó đọng lại trong tâm của con rất lâu mới tan được, không phải gì, người ta có chuyện buồn than thở với mình, nghe xong mình thấy thương và tội cho người đó qúa, cái cảm giác đó khởi lên hoài khi mình ngồi yên niệm Phật ..... Sư Phụ chọc bảo vậy là cô mắc qủa báo rồi, cái qủa hồi xưa khui ra cho người ta nói, giờ bị nhiều người đem rác lại trút hoài ..... ......mà giờ mình nghe xong rồi im luôn, không có nói tới nói lui, người ta tin tưởng mình người ta mới nói này kia, mình phải giữ bí mật chứ.

Sư Phụ dạy cái cách cho mình lắng nghe mà không bị động tâm, nghe xong là buông xả được liền. Sư Phụ bảo khi cô đang lắng nghe, tuy lổ tai này đang nghe, biết hết những gì người kia đang nói, nhưng phải biết cô đang khởi ý nghĩ gì trong đầu, chứ đừng lắng nghe rồi mất mình luôn thì không được. Chẳng hạn như khi nghe người đó than thở gì, khi cô vừa khởi ý nghĩ thấy tội nghiệp qúa, thì cô nhận biết được tư tưởng của mình liền, đó là cách lắng nghe trong sự sáng suốt . 

Còn khi nghe ai nói gì, mình cứ chạy theo và đồng hóa mình theo người đó, thì cô đang nghe trong sự tối tăm, trong sự bất giác mất mình. Khi nghe lời nói rất trái lổ tai cũng vậy, khi nghe xong, cô nhận biết được liền là mình đang khởi tư tưởng gì lên, cảm giác giận đang dâng trào thì nhận biết nó liền ....mà lạ cái là khi mình nhận ra được mình đang khởi ý niệm gì thì tự nhiên nó biến mất liền, chứ cô đừng ráng đè nó xuống, đè qúa chừng nữa rác đầy hết cả nhà thì sẽ bị nổ tung đó .... Cái ông Sư Phụ này rất tếu lâm, nói nói 1 hồi là cũng tếu 1 chút, lần nào nói chuyện mình cũng cười chết đi được, cái tật mình hay nhạy cười nữa. Bởi vậy Sư Phụ cũng bị nhiều người đem rác lại trút hoài, nhưng mình thấy Sư Phụ cứ tỉnh bơ, chẳng có phiền chút nào, đúng là cao thủ võ lâm.

Thật ra khi nhận ra được từng tâm niệm của mình thì tâm mình sẽ rất là sáng suốt. Khi nghe Sư Phụ dạy cái này là mình đã tự phát minh ra và thử qua rồi, nhưng lâu qúa nên mình quên, khi nghe Sư Phụ nói thì mình nhớ lại là mình đã có thực tập qua rồi. Số là có 1 lần mình bị chửi qúa trời, mấy lần trước mình bị chửi thì mình nổi sân và cũng gây lại tưng bừng, nhưng có 1 lần tự nhiên mình không thèm cãi lại mà mình để ý xem mình đang khởi ý niệm gì lên trong lúc bị chửi .....mà lạ 1 cái là khi mình thấy được vọng tưởng của mình trong lúc bị chửi thì mình không có nổi sân, mình chú ý xem trong lúc đó nó khởi bao nhiêu cái vọng tưởng, và những vọng tưởng đó ghê gớm tới mức nào (nói chơi chứ mình đâu có độc ác lắm đâu so với những chúng sanh khác ...hic...). Khi nhận ra bao nhiêu cái vọng tưởng và biết nó là giả, thì tự nhiên cái cảm giác tức giận khi mình bị người ta sỉ vã nặng nề cũng tan biến, nhưng cái này có nhiều khi có hiệu qủa mà có nhiều khi cũng không có work với mình, vì đôi lúc mình cũng lo nổi sân và đánh mất mình lúc nào không hay biết, hiếm khi nào mà được bình tĩnh và sáng suốt khi bị hủy nhục nặng nề như vậy.

Nó mắng tui, nó nhiếc tui
Nó nhạo tui, nó phỉ báng tui
Nó làm tui thất điên bát đảo
Nếu tui không nhận ra vọng tưởng đang khởi lên
Tui sẽ ăn thua đủ với nó cả ngày.

Ông Sư Phụ khác còn chọc mình: Con ráng thực tập đi, khi nào nghe tiếng chửi là tiếng hát êm dịu của Lâm Nhật Tiến hay của Đan Nguyên, hay là như tiếng chim hót trên cành, lúc đó là con tu thành công hạnh lắng nghe của Bồ Tát Quan Thế Âm. 
 ST –


CÂU CHUYỆN " THA THỨ "

*Một thiền sinh hỏi: “Thưa Sư Phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, vợ con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại… Con phải làm sao để rũ bỏ được oán hờn và thù ghét đây ?”

Vị sư phụ đáp:“Con ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ !”.

*Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con đã tha thứ cho họ Sư Phụ ạ.Nhẹ cả người.Coi như xong !”.

Sư Phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm, mở hết lòng ra và thương yêu họ !”.

Người đệ tử gải đầu nghĩ :"Tha thứ thôi cũng đã quá khó, lại phải thương họ thì...Nhưng...Thôi được con sẽ làm !"

*Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt vui vẻ hẳn lên và khoe với Sư Phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây đã từng đối xử tệ bạc với mình. Sư Phụ gật gù bảo: “Tốt ! Bây giờ con về tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội tiến hóa tâm linh như vậy !”.

*Lần sau người đệ tử trở lại, lần này tin tưởng rằng mình đã học xong bài vở.Người đệ tử hớn hở thưa rằng mình đã ghi ơn hết mọi người vì nhờ họ mà anh đã học được sự tha thứ !

*Sư Phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ,chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay không tha thứ ?”

-- ST --
  
Sân hận-sự nguy hiểm đáng sợ

Chúng ta đều biết sân hận là không tốt, là mang đến nhiều hệ lụy vô cùng cho bản thân, cho gia đình, cho mọi người xung quanh. Tuy nhiên để chế ngự, kiểm soát được nó lại không phải dễ dàng gì!

Trước tiên ta nên hiểu sân hận từ đâu mà ra?

Để hiểu từ đâu có sân hận trước nhất phải rõ những hình thái biểu hiện của nó: Đó là (ấm ức, bực tức, giận dữ, thù ghét)

Vậy vì sao ta ấm ức? Bực tức? Giận dữ và thù ghét? Cài này thì do rất nhiều nguyên nhân khác nhau, có khi là do bị hiểu lầm, giải thích mà người ta không chịu nghe, có khi là người ta làm điều lầm lỗi với mình mà cứ khăng khăng không chịu nhận lỗi, nói chung là có trăm ngàn hoàn cảnh đưa đến trạng thái này của sân hận, nhưng cái căn bản nhất vẫn là không phải do người mà do chính bản thân ta. Vì ta chấp ngã nên ta sân hận! Vì ta chấp ngã nên ta muốn cái của ta, cái tôi của ta, cái thuộc sở hữu của ta phải là hơn của người khác. Trong tất cả mọi cuộc tranh luận, cãi vã người nói luôn luôn nghĩ mình hiểu đúng và tìm mọi dẫn chứng, mọi luận điểm để bảo vệ ý nghĩ đó, người còn lại cũng vậy, đến một lúc khi biện pháp này tỏ ra kém hiệu quả thì họ sẽ tìm cách chỉ trích, phê phán lập luận hay quan điểm của người kia, nặng hơn nữa là thóa mạ, hạ nhục vì khi không ai tự bắt ghế leo cao hơn được nữa trong luận chứng của mình rồi thì họ sẽ tìm cách hạ người kia xuống thấp nhất có thể, khi người đó thấp hơn thì có nghĩa là mình đã cao hơn rồi! Lúc ấy những tranh luận, mục đích ban đầu để hiểu rõ vấn đề lại làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn, trầm trọng hơn nữa là sự xúc phạm, tổn hại nhau bằng lời nói, cử chỉ, hành động. Đến mức không thể cứu vãn. 

Ngày nay, xã hội càng phát triển, càng tiện nghi thì con người lại càng dễ sân hận, mất kiểm soát, khó kiềm chế. Chính vì sự tiện nghi của xã hội ngày càng nhiều nên con người càng chịu nhiều áp lực để sở hữu được nó. Áp lực càng lớn thì thời gian càng như ngắn lại, sự kiên nhẫn dần mất đi, sự khoan dung, độ lượng càng hẹp dần. Vì vậy chỉ cần một chút chuyện bâng quơ, một vài điều nhỏ nhặt cũng làm cho người ta sân hận đến điên cuồng. Đôi lúc chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ cũng dẫn đến cãi vã, gia đình tan nát, bạn bè hiềm khích, anh em bất hòa, đánh nhau, giết người ... chỉ từ những mâu thuẫn vụn vặt trong đời sống hàng ngày mà khi bình tĩnh lại ta giật mình thản thốt nhận ra thì mọi chuyện đã không còn vãn hồi kịp nữa rồi, trong gia đình cũng vậy nên ngoài xã hội cũng chẳng khác được. Ngày nào trên các phương tiện đại chúng cũng đưa tin chém lộn, giết người chỉ vì một câu nói hơn thua, một cái nhìn ẩn ý! Ôi!!! Thật là đáng thương hại cho những người vô minh. 

Mâu thuẫn không thể không xảy ra, ngay chính bản thân mỗi người đôi lúc ngày hôm nay ta đã mâu thuẫn với chính mình của ngày hôm qua, ngay lúc này ta có thể cũng mâu thuẫn với chính mình lúc sáng rồi. Ví dụ hôm qua ta nghĩ ăn thịt có sức khỏe tốt, hôm nay đọc được một tờ báo có vị bác sĩ khuyên nên ăn rau củ thôi vì thịt có rất nhiều chất độc hại, vậy là ta lại lúi húi đi chợ mua rau về ăn, đấy! Ta của hôm nay đã mâu thuẫn với chính ta của ngày hôm nay rồi còn gì, thì đối với một gia đình, một cơ quan tập thể, một xã hội rộng lớn làm sao không tồn tại mâu thuẫn cho được. Điều cốt yếu là ta biết chế ngự, kiểm soát được nó một cách khéo léo, 

Nhẫn nhịn trước tiên là một cách để chế ngự mâu thuẫn và sân hận. Cổ nhân có dạy rằng (Nhẫn một lúc sóng yên, gió lặng! Lùi một bước biển rộng, trời cao). Hay ông cha ta cũng có câu: (Một câu nhịn, chín câu lành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào ... ). Nhưng với quan niệm của giáo lý nhà Phật cách tốt nhất để giảm bớt sân hận đó là TỪ BI, BUÔNG XẢ.

TỪ BI giúp tâm ta luôn luôn cảm thấy an lạc, bởi khi người ta nói xấu mình, lòng mình từ bi không chấp chuyện đó bỏ qua cho người ta đi thì tự mình đã có được an lạc rồi, thì làm sao tâm mình sân hận cho được? Mình không sân hận thì người kia dù có sân hận cũng chỉ một lát thôi, bởi nó như một cái quả nổ chẳng còn ngòi nổ, nó bị cắt đức cái duyên của nhân ác thì làm sao có chuyện xấu ác xảy ra? Trong gia đình nếu người vợ giận dữ nặng lời mà người chồng nhẫn nhịn im lặng thì có cãi được nữa đâu? Hay khi người chồng lớn tiếng sân hận mà người vợ mềm dẻo khuyên ngăn thì có xảy ra chuyện được nữa hay sao? Muốn vậy ta hãy tập dần hàng ngày, hàng giờ chứ không phải ngẫu nhiên mà làm được! 

Ta tập từ sự buông xả không chấp chước, không trách tội, không hờn giận những chuyện nhặt nhạnh, từ sự hỷ xả này ta khởi tâm từ bi bỏ qua lỗi lầm người khác mắc phải trong quá khứ. Ví dụ ta thấy một ông ăn mày nghèo khổ ta không cho tiền ông ấy bởi vì ngày xưa ông ấy giàu có nhất xóm lại keo kiệt bủn xỉn, do ăn chơi hết tiền giờ mới ra nông nỗi này! Đáng đời ông ấy! Ta khởi tâm như vậy là không nên rồi! Không nên chứ tôi không nói là quý vị suy nghĩ không đúng về ông ấy! Quý vị nghĩ thế là có hại cho tâm quý vị lắm, có hại do tâm quý vị còn chấp chuyện quá khứ, cái chấp sẽ là cái dẫn đến hẹp lòng (vì chấp nên quý vị không cho) hẹp lòng lại dẫn ra ích kỹ mà đó là nguồn gốc sân hận rồi. Vậy cho là tốt chứ không có hại gì cả! 

Trong cuộc sống hàng ngày quả báo của sân hận có ở khắp mọi nơi, khắp mọi sự việc có nói đến hết cả trang pages này e cũng không nói hết được nữa! Nhưng cái tốt của người biết chế ngự sân hận, làm chủ sân hận và diệt đoạn được sân hận cũng không thể nghĩ bàn cho tận được. Nhưng từ xưa đến nay quý vị có thấy một vĩ nhân nào mà tính tình nóng nảy, sân hận, bộp chộp à thành đại nghiệp hay chưa? Chứ tôi chỉ thấy như vua Việt biết nếm mật nằm gai, nhẫn nhịn chờ cơ hội phục quốc, hay Tư Mã Ý biết nhẫn nhịn chờ thời cơ mà nắm lấy Ngụy Quốc, đó thôi! Đó là khía cạnh cuộc đời. Còn trong đạo pháp nhẫn nhịn và khiêm nhường là điều đầu tiên cần tu học, rèn dũa mới có thể tu hành được. Bởi con đường đạo pháp dài tận trăm ức kiếp lại có vô vàng ma chướng bủa vây! Không chế ngự được sân hận thì làm sao tu cho được? 

Trong kinh nhân quả có dạy người đời nay mặt mày xấu xí, méo mó, thân hình lệch lạc không đồng đều là do nghiệp sân hận mà ra, quý vị thử nhờ một ai đó chụp lại cho ta một bức hình lúc ta sân hận mà xem? Ta sẽ kinh ngạc với chính mình vì khi ấy ta thật chẳng có điểm nào là ta nữa! Gương mặt ấy nếu theo ta vĩnh viễn sẽ trông như thế nào?!

Năm mới, mọi người ai có điều gì còn chấp, còn giận hờn thì hãy buông xả cho nhẹ nhàng tâm trí, thanh tâm thường lạc mà đón nhận năm mới để khởi đầu lại cho thuận xuôi, đừng quên nuôi dưỡng từ bi trong lòng bằng những thiện nghiệp bố thí, phóng sanh để cho sự sân hận không còn cơ hội khởi lên trong lòng mình!
ST

Nhân quả công bằng

Như quý vị đã biết, nhà Phật chỉ cho chúng ta thấy biết rõ ràng tất cả mọi hiện tượng, sự vật trên cuộc đời này đều phải trải qua tiến trình của nhân duyên quả. Người Phật tử chân chính phải học hỏi, tìm hiểu giáo lý cho kỹ càng, thấu đáu, sau khi có trải nghiệm và ứng dụng lợi lạc trong cuộc sống bằng cách tin sâu nhân quả.

Nếu chúng ta thực tâm tu hành theo lời Phật dạy, thì mọi nghiệp xấu sẽ được chuyển hóa theo thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ đạt được bình an, hạnh phúc trong hiện tại và mai sau. Chỉ vì chúng ta không gặp được bậc minh sư chân chính, không gặp được thầy lành, bạn tốt, và tu hành không tới nơi tới chốn, nên hiểu sai lời Phật dạy; như vị Tăng kia, vì nhập si định, nên không còn cảm giác, tưởng rằng như vậy là không còn trả quả nữa mới trả lời như thế, mà bị đọa làm chồn đến 500 kiếp, mãi cho đến khi được thiền sư Bá Trượng từ bi khai thị, vị Tăng kia mới thoát khỏi được kiếp chồn.

Vì vậy, là người Phật tử chân chính chúng ta phải học hỏi, tìm hiểu giáo lý cho kỹ càng, thấu đáu, sau khi có trải nghiệm và ứng dụng lợi lạc trong cuộc sống bằng cách tin sâu nhân quả. Nếu chúng ta thực tâm tu hành theo lời Phật dạy, thì mọi nghiệp xấu sẽ được chuyển hóa theo thời gian, chắc chắn chúng ta sẽ đạt được bình an, hạnh phúc trong hiện tại và mai sau.

Như trường hợp của đức Phật Thích Ca Mâu Ni khi còn tại thế, sau khi thành tựu đạo pháp, Ngài đi giáo hóa suốt 49 năm không biết mệt mỏi, nhàm chán. Ngài thường nói, “ta chỉ là người thầy dẫn đường chỉ dạy cho mọi người biết được điều hay lẽ phải, còn làm được hay không là do chính mình quyết định.” Ta không thể ban phước hay giáng họa cho một ai, dù đó là cha mẹ của ta.

Ta không thể giúp cho ai thoát khỏi phiền muộn, khổ đau, nhưng ta có thể hướng dẫn phương pháp chuyển hóa nỗi khổ, niềm đau, đem lại an vui, hạnh phúc, để mọi người biết mà thực hành. Bởi khi xưa, ta chưa biết tu, mình làm điều xấu ác, nên phải chịu quả báo xấu ác; ngày nay, nhờ gặp Phật pháp, ta cố gắng buông xả những thói quen xấu ác, hay làm điều thiện lành, tốt đẹp, nên chuyển được quả xấu và sống hạnh phúc.

Chính vì vậy, suốt thời gian đức Phật đi giáo hóa độ sinh, một số ngoại đạo đã ganh ghét, tật đố, tị hiềm với Ngài. Đạo Phật là đạo của tình thương và sự tỉnh thức, là đạo của con người, vì con người mà thương yêu, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau bằng trái tim hiểu biết. Sau khi thấy những lời dạy của đức Phật rất thiết thực và phù hợp với con người, họ chuyển sang tu theo đạo Phật rất đông, và biết cách làm chủ bản thân để vượt qua số phận tối tăm mà họ từng nghĩ do đấng bề trên áp đặt và định đoạt.
  
Trước tình trạng đó, một số ngoại đạo bị mất quyền lợi, vì đệ tử của họ càng ngày càng thưa thớt, nên họ tìm cách phỉ báng, vu khống, để giáo đoàn của Phật bị mất uy tín. Họ rắp tâm hại Ngài bằng nhiều cách, như việc sắp sếp để một thiếu nữ đẹp hằng ngày đến Tịnh xá nghe Phật thuyết pháp. Sau một thời gian, cô vu khống Người đã dụ dỗ cô làm chuyện xấu xa, đồi bại, đến nỗi phải mang bầu.

Hôm đó, cô độn bụng giả và đến trong lúc đức Phật đang thuyết pháp, khóc lóc. la lối om sòm trước mặt mọi người, “sa môn Cồ đàm đã dụ dỗ tôi, giờ đây tôi bụng mang dạ chữa thế này mà không có ai chăm sóc, thật là khổ thân tôi quá trời”; nhưng trời xui đất khiến thế nào, trong lúc cô diễn kịch như thế, thì bỗng dưng bụng giả tuột ra, cô hoảng hồn bỏ chạy mất tiêu. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và càng tin sâu Phật pháp hơn.
  
Hại bằng cách này không được, bọn Bà La Môn bèn tìm một cách khác. Do tâm oán hận, thù hằn, họ tìm mọi cách để trả đũa đức Phật. Dã man hơn, họ thuê bọn côn đồ nghiện rượu giết chết người nữ kia, rồi đem xác chôn giấu vào Tịnh xá. Sang ra, họ cho người đến báo vua quan, “chúng tôi có một người nữ ngoan đạo thường xuyên đến Tịnh xá đức Phật nghe pháp, bây giờ đã mất tích, xin nhà vua cùng các quan tìm cách điều tra, tìm ra manh mối”.

Được tin báo, nhà vua cho người đến Tịnh xá điều tra, tìm hiểu, rồi phát hiện xác của người nữ bị chôn dưới đống rác trong Tịnh xá. Vua Ba Tư Nặc là một đệ tử Phật rất thuần thành. Ông biết rõ đức Phật xưa kia cũng là một vị hoàng tử chuẩn bị lên ngôi vua, quyền uy thế lực, vợ đẹp con xinh, nhưng Ngài đã dám từ bỏ tất cả để đi tu, thì làm sao có chuyện giết người như thế xảy ra.
  
Do vậy, nhà vua ra lệnh cho các quan phải điều tra, tìm ra nguyên nhân tội ác giết người do ai gây nên. Trong lúc điều tra, có người báo quan, một bọn côn đồ nghiện rượu đã gây ra vụ án, vì sau khi giết người nữ, đem chôn xác trong Tịnh xá, họ lãnh được số tiền lớn rồi tụ tập lại nhậu nhẹt. Đến khi nhậu quá say, do không làm chủ được bản thân mình, họ tự khai ra là đã giết người để nhận lãnh số tiền hậu hĩnh. Quan binh đến nơi bắt bọn người này đem về điều tra, thì bọn chúng khai, “chính bọn ngoại đạo vì ghen với Phật nên âm mưu làm hại, rồi mướn chúng tôi giết cô gái và vu oan cho Phật”.

Khi ta có hành động muốn hại người, nhưng chưa hại được ai thì mình đã bị trả quả. Trước tiên là cô gái, sau đó là bọn côn đồ, kế đến là người âm mưu, tất cả đều phải chịu hành hình tức khắc, bằng cách quăng vào hầm lửa thiêu sống.

Qua chuyện kể trên, Đức Phật giải thích: Nhiều kiếp về trước, khi Đức Phật còn hành Bồ Tát đạo, Ngài vẫn còn những sai xót trong đời, nên đã có lần vu khống một vị Bích Chi Phật là người phá giới, không tu hành chân chánh và xúi người khác nói theo mình. Vì nguyên nhân đó mà nay tuy Ngài đã thành Phật, không còn bị dính mắc, nhiễm ô, phiền não, khổ đau chi phối, nhưng vì nghiệp cảm xa xưa nhiều đời trước, mà trong hiện tại Ngài vẫn phải chịu quả báo bị người ngoại đạo vu khống, phỉ báng. Họ tìm cách mạ lỵ, hạ nhục Ngài để vua quan bắt bớ, xử tội và bị mọi người tẩy chay.
  
Tuy hiện tại Ngài vẫn bị quả báo như vậy, nhưng với tâm thanh tịnh sáng suốt, Đức Phật không còn bị dính mắc, nhiễm ô, nên mọi việc đều qua khỏi. Vì là bậc giác ngộ, biết rõ nghiệp xấu đến với mình, nên Ngài không than trách một ai, không thanh minh, hay phân trần điều gì để đính chính cho mình. Khi sự việc xảy ra, Ngài vẫn bình thản, an nhiên, tự tại, dùng tâm từ bi rộng lớn để soi sáng muôn loài vật. Sự thật như thế nào thì diễn biến, kết cục như thế ấy.

Đức Phật là bậc Vô Thượng Chánh Đẳng Giác đã giác ngộ, giải thoát hoàn toàn, nên không còn phiền não, khổ đau của già-bệnh-chết chi phối và đã an nhiên, tự tại trước mọi nghịch cảnh. Tuy nhiên, về mặt nhân quả, Ngài vẫn phải chịu những oan trái do hậu quả của nghiệp quá khứ đã gieo còn xót lại.
  
Từ một bài học quý báu qua câu chuyện trên, chúng ta là người Phật tử chân chính, nên phải nên tin sâu nhân quả, quyết tâm không gieo tạo nghiệp xấu ác, để làm mình và người khổ đau.Chính đức Phật còn phải chịu trả quả như thế, huống hồ chúng ta là những phàm phu tục tử, chưa tu tập được bao nhiêu, chưa đủ khả năng tự tại trong mọi hoàn cảnh, để chuyển hóa các nghiệp xấu. Vì vậy, chúng ta cần phải ý thức được nhân nào dẫn đến phiền não, khổ đau, làm tổn hại cho người vật, thì mình cố gắng dứt khoát không làm.

Biết được như vậy, chúng ta hằng ngày phải siêng năng, tinh tấn tu hành, kiểm soát chặt chẽ từ ý nghĩ, lời nói, cho đến hành động, không chút lơ là. Ta phải biết áp dụng tu trong mọi hoàn cảnh, mọi lúc, mọi nơi. Nhiều người chỉ tu với Phật, Bồ Tát, siêng năng sám hối, tụng kinh niệm Phật, nhưng đối với gia đình, người thân, bạn bè, xã hội, thì ăn thua đủ. Tu như vậy là sai lời Phật dạy. Mục đích chúng ta thờ Phật, lạy Phật, là để bày tỏ lòng tôn kính, biết ơn, để bắt chước theo Ngài, hầu chuyển hoá nỗi khổ, niềm đau, bằng trái tim yêu thương và hiểu biết.

Khi đức Phật còn tại thế, một cô bé chuyên nghề bán bánh rất quý mến đức Phật và Tăng đoàn, nên thường đem bánh cúng dường. Đức Phật thấy cô bé nghèo khó, nhưng lòng quý kính Tam Bảo, nên thường khuyên nhủ, nhắc nhở, chỉ dạy cô luôn phải tin sâu nhân quả, bỏ ác làm lành mà gieo tạo nhân tốt. Rồi thời gian cứ êm ả trôi qua, cô bé vẫn hàng ngày làm bánh, đi bán kiếm tiền nuôi sống bản thân, giúp đỡ gia đình và không quên dành phần để cúng dường. Một hôm, vua Ba Tư Nặc có ý tìm người kế vị sau khi hoàng hậu đương triều qua đời, và Ngài đã chọn cô bé bán bánh tiến cung và tấn phong hoàng hậu, hiệu là Mạt Lợi phu nhân. Sau khi được làm hoàng hậu, cô nhớ những lời đức Phật chỉ dạy đã giúp cô thay đổi cuộc đời, vì biết phát tâm cúng dường với tất cả lòng thành. Sau đó, cô lại cung kính đem nhiều vật thực đến cúng dường đức Phật và chư Tăng, rồi ngồi sang một bên, thưa rằng:

_ Kính bạch đức Thế Tôn! Do nhân duyên gì mà một số phụ nữ trên thế gian này có thân hình xấu xí, đen đúa, bệnh tật khó coi, bị mọi người chê bai, khinh khi, không thích thân cận, gần gũi. Do nhân duyên gì lại có một số phụ nữ khi sinh ra trên cõi đời lại có uy quyền, thế lực, giàu sang tột đỉnh?

Đức Phật trả lời:
_ Do nhân sân hận hay oán giận, thù hằn, thường xuyên tức tối, bực bội, mắng chửi, làm mọi người khổ đau, nên đời nay phải chịu quả báo xấu xí, đen đúa, bệnh tật khó coi, hay bị mọi người khinh chê, không thích gần gũi.
_ Do nhân biết bố thí, cúng dường người tu chân chính, biết cung kính, hiếu thảo với ông bà, cha mẹ, hoặc giúp đỡ, chia sẻ khi thấy người khó khăn, bất hạnh, nên ngày nay ra đời được làm người nữ trong trắng, đẹp đẽ, dễ coi, được sanh vào gia đình giàu sang, có quyền cao chức trọng, được sống đời hạnh phúc và được nhiều người yêu thương, trìu mến.

Pháp thoại ngắn này giúp cho chúng ta càng tin sâu nhân quả, vì biết rõ ràng muốn giàu có, nhiều tiền của, thì phải bố thí, cúng dường; muốn thân tướng đẹp đẽ, trang nghiêm, thì phải biết kiên nhẫn, chịu đựng trong mọi hoàn cảnh. Nhìn thấy quả trong hiện tại xấu hay tốt thì ta biết mình nằm trong hoàn cảnh nào mà ráng cố gắng sửa sai, tích luỹ thêm phước báo, nhằm chuyển hoá quả xấu ác ta đã lỡ gây ra.

Đã làm người trong trời đất có ai không từng nóng giận? Nóng giận là thói quen xấu từ sự chấp ngã mà ra, thấy mình là ta, là trung tâm của vũ trụ, nên tham được thì càng thêm tham, tham không được thì sinh tâm sân hận, oán giận, thù hằn, rồi tìm cách trả đũa. Từ đó làm khổ gia đình, người thân, làm tổn hại cho nhân loại, nên bị quả báo thân hình xấu xí, đen đúa, khó coi, hay bị mọi người khinh chê, coi thường. Tại sao nóng giận lại bị nghiệp quả nặng nề như vậy? Bởi khi nóng giận mặt mày ta nhăn nhó, khó coi, trông rất dữ tợn; có khi, mặt đỏ bừng bừng đầy sát khí. Khi nóng giận, ta cảm thấy khốn khổ, đau đớn, dằn vặc trong tâm, nên mình chưa hại được ai, mà bản thân đã thấy bất an, ray rứt, khiến lòng tràn ngập nỗi khổ, niềm đau.

Người nóng giận có thể dẫn đến hành động nạt nộ, chửi mắng, đánh đập; hoặc vì sự nóng giận cao độ không dằn được, mà có thể giết người, hoặc làm những việc phi pháp khác, do không kìm chế được cơn sân hận. Nóng giận thường làm cho ta khổ đau trong hiện tại và mai sau và làm cho người khác đau khổ, nên bị quả báo thân hình xấu xí, bệnh tật là vậy.

Trong gia đình, nếu cha mẹ hay thường xuyên tranh cãi, không ai biết nhường nhịn, chồng nói vợ không nghe, con cái không vâng lời, ai cũng bảo vệ ý kiến, luôn cho mình là đúng, sẽ dẫn đến bất an, mất hạnh phúc. Có nhiều gia đình đang sống ấm êm, hạnh phúc, nhưng vì nóng giận mà làm tan nhà nát cửa, vợ chồng, con cái khốn khổ. Do đó, nhà Phật chỉ rõ cho chúng ta biết nhân nóng giận sẽ dẫn đến hậu quả khổ đau trong hiện tại, và đời sau bị quả báo xấu xí, bệnh tật.

Nếu ai nóng giận quá mức thì sau khi chết sẽ bị đọa lạc vào cõi súc sanh như rắn, gà, cá, sói, beo, cọp. Những loài này không biết thương yêu nhau, khi gặp nhau thường đấu đá, xâu xé, giết hại lẫn nhau. Nguyên nhân chính cũng vì nóng giận mà ra. Bởi do tập nghiệp, thói quen sân hận quá mạnh, nên phải sanh vào các loài súc sinh như thế để ăn nuốt lẫn nhau. Chúng ta còn đầy đủ duyên phước được sanh trở lại làm người, nhưng bị quả báo thân thể xấu xí, khó coi, ốm yếu, tật nguyền, bởi khi nóng giận ta tự làm mình khổ trước, rồi mới làm cho người khác khổ theo.

Có một câu chuyện kể về một bà mẹ mang thai được 7, 8 tháng. Do người chồng mê muội, đắm say nữ sắc, đi theo vợ bé, nên bà tức tối, nổi cơn ghen ghét, nguyền rủa, chửi mắng, la hét người chồng thậm tệ, rồi bỏ về nhà cha mẹ ruột luôn. Đến ngày khai hoa nở nhụy, cô sinh ra một đứa bé kháu khỉnh; nhưng chỉ vài ngày sau, đứa bé chết đi mà không một triệu chứng bệnh tật. Các bác sĩ sau khi khám nghiệm đủ cách mà vẫn không tìm ra được nguyên do. Cho đến khi họ xét nghiệm máu, mới phát hiện đứa bé chết do nhiễm độc tố từ người mẹ. Do bà nóng giận quá mức, nên những độc tố trong người tiết ra, ngấm vào máu, ảnh hưởng đến bào thai. Đứa bé ra đời, được bú sữa mẹ, lại bị nhiễm độc từ sữa nên bị chết.

Câu chuyện trên cho ta bài học quý báo về hậu quả của sự nóng giận, nên một người nữ mang thai cần phải hết sức bình tĩnh, không nên sân hận quá mức, mà làm hại bản thân và chính con của mình. Không chỉ những khi mang bầu mà bất cứ khi làm việc gì, chúng ta cũng nên bình tĩnh quán xét, ngăn ngừa cơn giận, vì nó còn dẫn đến tình trạng tăng huyết áp, gây hại cho tim mạch. Có người do nóng giận quá mà bị tai biến mạch máu não, đã dẫn đến tử vong.

Ngoài ra, cơn nóng giận còn dẫn đến nhiều nguyên nhân như nằm ngủ mơ thấy ác mộng, thấy cảnh binh đao, tàn sát, giết hại lẫn nhau… làm cho mình sợ hãi, buồn bực, khốn đốn, sống trong thực tại không được an ổn, không được hạnh phúc.
Do nhân nóng giận có thể gieo ân oán, hận thù với người, nên mình lúc nào cũng lo lắng, sợ bị trả thù, rồi mang tâm trạng sợ hãi, bất an. Con người sinh ra có nhiều sự sai biệt do đã gieo nghiệp bất đồng với nhau. Có người thì giàu sang sung sướng, hưởng đầy đủ phúc lạc; có người nghèo khổ, bệnh hoạn, đau yếu; có người sống thọ, có người chết yểu; có người đẹp, có người xấu; có người đen, có người trắng; có người cao, có người thấp… Tất cả sự khác biệt này đều do chúng ta gieo tạo tập nghiệp nhân quả khác nhau.

Nhà Phật dạy rằng, muốn chuyển hóa những sân hận, si mê, thì chúng ta phải thường xuyên quán từ bi, quán tình thương, thấy ai cũng là người thân, người thương của mình, qua đó chuyển hoá được cơn nóng giận.

Giáo lý nhân quả rất quan trọng và thiết thực. Người Phật tử chân chính cần phải am tường, thấu rõ và tin tưởng vào nhân quả, để hành trì, tu tập, dấn thân làm việc phục vụ tha nhân không biết mệt mỏi, nhàm chán, bằng trái tim hiểu biết. Những khi gặp phải chướng duyên, nghịch cảnh, thì biết tự mình an ủi, tu tập, để chuyển hoá mà vượt qua những bất hạnh trong cuộc đời. Ta phải tự chiêm nghiệm và tin tưởng sâu sắc những lời Phật dạy mà cố gắng bền bỉ, tinh tấn tu hành. Đó là con đường tươi sáng và tốt đẹp để chúng ta tiến dần đến quả giác ngộ và giải thoát hoàn toàn nhờ thấu hiểu nhân quả.

Có lần đang giữa trưa hè nóng bức, vua Ba Tư Nặc thân hành đến chỗ Đức Phật. Sau khi đảnh lễ, Ngài ngồi xuống một bên, thưa rằng: Kính bạch Thế Tôn, có một người triệu phú thành Xá Vệ vừa mất, mà không có con nối dõi, nên con đến để kiểm tra tài sản. Số tiền lên đến hơn 8 triệu tiền vàng được sung vào công quỹ; đó là chưa kể đến tiền bằng bạc và đất đai, ruộng vườn. Thức ăn của vị triệu phú này chỉ có cháo tấm chua còn sót lại, đồ mặc chỉ vài ba bộ quần áo bằng vải gai bình thường, các đồ dùng trong nhà không có gì quý giá ngoài những chiếc xe cũ kỹ.

Nhà vua vừa nói, vừa thắt mắc tại sao một vị triệu phú lại có cuộc sống quá giản đơn đến thế? Đức Phật giải thích: Thật đúng như vậy, Đại Vương. Vị triệu phú cô độc này ở một kiếp nọ đã phát tâm cúng dường cho vị Bích Chi Phật thật nhiều món ngon vật lạ, nhưng sau đó khởi tâm hối tiếc, nói rằng: “Đúng ra thức ăn này ta nên đưa cho người làm công ăn”. Do kết quả của việc cúng dường rồi sinh tâm hối tiếc ấy, nên tuy ông được 7 lần làm triệu phú, tài sản tiền của chứa đầy nhà, vẫn không ăn được món ngon, vật lạ nào, không mặc được đồ tốt đẹp, mà chỉ xài những đồ thô sơ, không có giá trị. Ngoài ra, ông ta còn giết mạng sống con của anh mình để chiếm đoạt tài sản. Do nhân giết hại và cướp tài sản, vị này sau khi chết bị đọa vào ba đường dữ để chịu quả xấu trong vô lượng kiếp. Bởi hành động và việc làm như thế, tuy là một triệu phú trong bảy đời, cuối cùng không tích lũy thêm phước báo mới, nên hiện tiền chết bị đọa vào địa ngục.

Nói xong đức Phật đọc bài kệ:

Tài sản vật sở hữu
Tất cả không đem theo
Khi nhắm mắt lìa đời
Chỉ mang nghiệp tốt xấu
Như bóng không rời hình
Do vậy hãy làm lành
Để dành cho đời sau


LỜI DẠY CỦA ĐỨC PHẬT

Này các đệ tử, nếu có ai xúc phạm, thương tổn thân thể các vị, các vị nên kiềm chế tâm mình, đừng để lửa sân hận thiêu đốt. Lại phải giữ lời ăn, tiếng nói, đừng buông lời ác độc để trả đũa ai. Tâm sân hận trỗi dạy sẽ làm băng hoại đạo nghiệp, cháy hết công đức tu tập. Đức tánh của kham nhẫn thì giữ giới và khổ hạnh cũng không thể sánh bằng. Thực hành đức nhẫn mới xứng danh là bậc Thượng Nhân có sức mạnh. Người nào chưa có thể chịu đựng sự nhục mạ một cách hoan hỷ, như uống cam lộ, thì chưa thể xứng danh là người vào đạo có trí. Sự sân hận sẽ thiêu hủy tất cả pháp lành, nó nguy hiểm hơn lửa dữ. Các vị phải canh phòng cẩn mật, đừng cho sân hận xâm nhập. Trong các loại giặc cướp công đức thì sân hận là nguy hiểm bậc nhất. Người thế gian sống thọ hưởng dục lạc, thiếu phương pháp chế ngự, nếu có sân hận còn có thể tha thứ được. Người xuất gia hành đạo loại bỏ mọi thứ vui của đời mà không loại bỏ được sân hận thì thật đáng trách, cũng giống như bầu trời quang đãng mà có sấm sét nổi lên là điều không thích hợp.
-Thích Nhật Từ-

HÃY BÌNH TÂM
Khi nổi giận, ta không nên làm hay nói gì cả vì khi đó tâm ta đã bị vọng động, không thể sáng suốt để ứng xử. Ta có thể sẽ phải hối tiếc về sau nếu ứng xử vào những thời điểm tâm mình không sáng suốt như thế. Hãy bình tâm lại, thở nhẹ nhàng vào và ra. Mỗi hơi thở ra hoặc vào ta thầm niệm danh hiệu A Di Đà Phật (hoặc niệm danh hiệu vị Phật, Bồ Tát nào mà ta tôn kính), lắng nghe thật rõ ràng theo tiếng niệm Phật đó. Nhờ năng lực từ bi, trí tuệ của chư Phật, Bồ Tát trải đến ta, lửa sân sẽ theo đó mà được dịu xuống giúp ta sáng suốt mà ứng xử mọi việc. Làm được như vậy, ta đang cố gắng giữ tấm gương tâm tánh của ta không bị lu mờ mà cố gắng lau chùi nó ngày càng thêm sáng suốt, rõ ràng, và đẹp đẽ...
(Sưu Tầm)

Có rất nhiều người chỉ vì một chuyện nhỏ mà tức giận, lại không ngừng chỉ trích cái sai của người khác. Thật ra nếu chúng ta nghĩ kĩ thì chẳng có chuyện gì đáng để tức giận. Khi lửa giận bốc lên, chúng ta hãy tự nhủ với bản thân rằng: " Đợi một chút hẵng nói, đợi một chút hẵng làm". Đến lúc tâm bình khí hòa, có thể chúng ta mới nhận ra rằng chẳng có gì đáng để nổi giận cả.
( Trích: Lãnh Ngộ Phật Tâm )

Cái hại trước mắt của sân hận
Ai mang tâm niệm thù hận này vào lòng mà không biết cách buông xả, trước nhất sẽ làm chính mình bất an, bực tức, khó chịu mỗi khi gặp hoặc nghe nói đến người. Như kẻ ngu kia vì ôm vào lòng tâm niệm hận thù, nên lúc nào cũng bức bách, khổ đau, phải tìm cách trả thù mới yên lòng, thỏa dạ. Dù được bạn bè khuyên nhủ thế nào cũng không bỏ qua, cứ một bề cố chấp trả thù cho bằng được. Hạng người này thật sự đáng thương hơn là đáng ghét. Họ bị vô minh, mê muội che lấp, nên dù có học Phật pháp nhiều năm họ cũng vậy, khó lòng thay đổi. Họ luôn thấy mình là thầy thiên hạ, càng ở chùa lâu càng si mê, sân hận, chấp trước, bám víu, và dính mắc vào đó. Người mang tâm niệm hận thù như thế trước mắt chưa hại được ai, mà đã tự hại chính mình, có khác gì kẻ đốt đuốc mà đi ngược chiều gió vậy. Kẻ ngu cũng sẽ như thế, chưa hại được ai mà đã tự đốt mình bằng ngọn lửa sân hận bốc cháy bên trong !!!


"Chữ Nhẫn"
Nhịn được cái tức một lúc, tránh được cái lo trăm ngày
Muốn hoà thuận trên dưới, nhẫn nhịn đứng hàng đầu
Cái gốc trăm nết, nết nhẫn nhịn là cao
Cha con nhẫn nhịn nhau, vẹn toàn đạo lý
Vợ chồng nhẫn nhịn nhau, con cái khỏi bơ vơ
Anh em nhẫn nhịn nhau, trong nhà thường yên ấm
Bạn bè nhẫn nhịn nhau, tình nghĩa chẳng phai mờ
Tự mình nhẫn nhịn trước, ai ai cũng mến yêu
Người mà chưa biết nhẫn, chưa phải là người hay!
(st)



Người nào biết nhường nhịn người khác thì người này bớt đau khổ. Công đức của sự nhường nhịn là công đức nhẫn nhục; công đức vô lượng. Trong nhà Phật, người nào có sự nhẫn nhục thì công đức rất nhiều, đau khổ sẽ bớt dần, tội lỗi trong tâm sẽ bớt dần. Phước báu từ từ sẽ tăng trưởng. 
Muôn việc ác khởi đầu từ sân nộ.
Là nguyên nhân thống khổ ly tan.
Chân truyền chánh Pháp đạo vàng.
Học xong chữ nhẫn, Niết Bàn không xa.
(Thích Trí Huệ)


1 nhận xét:

  1. Những người Dương tính mà nóng giận thì là hại toàn tập luôn í! Cho nên phải hết sức tránh duyên tăng thượng với những người nóng tính nhé!

    Trả lờiXóa