Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

Tìm Quản Trị Viên cho các trang FB của tôi nha!

109 nhận xét:

  1. Lúc trước lập nhiều trang Facebook ghê! Lúc lập thì hứng chí bừng bừng, sau đó thì không thèm đoái hoài tới, cho nên ai quỡn muốn làm quản trị viên trang nào thì vào FB vào trang đó rồi nhắn tin cho tôi, tôi thêm vào làm quản trị viên nha. Không có lương lậu gì đâu, làm chơi cho vui thôi. Tôi làm gì có tiền mà trả lương. Bao nhiêu tiền đem đi mua thịt các cho các Hộ Pháp Tướng Quân ăn hết rồi, ngay cả tôi còn không được ăn thịt cá nữa là hihi. Bởi vậy ai hỏi lý sao sao chụy ăn toàn rau củ quả. Câu trả lời là: Làm gì có tiền mua thịt cá để ăn hihi.

    Túm lại lý do lúc trước lập trang là để học hỏi cái gì đó, giờ học xong rồi nên hổng thèm quan tâm đến trang đó nữa. Khi mình cần học về vấn đề nào đó, mình lập trang lập nhóm là cách học vừa nhanh vừa hiệu quả đó nha mọi người.

    Giống như Đạo Hồi vậy đó. Lúc tôi lập trang và nhóm thì Đạo Hồi đối với tôi là một bí ẩn. Giờ hết bí ẩn rồi, chụy có thể nói chuyện trực tiếp với Đấng Allah luôn rồi nên không cần học hỏi gì nữa rồi hehehe.

    Bởi bởi bởi, mấy người bên đạo thờ Chúa hay nói rằng: Chúng ta phải biết sợ Chúa. Họ nói vậy thôi chứ họ thật ra hổng có sợ đâu, toàn là tự tưởng tượng rồi tự sợ. Chụy mới là người sợ Chúa nhất trên đời đây này. Biết sao sợ không? Bởi chụy biết Chúa rồi, biết được sự dễ sợ của Chúa, biết được sự trả thù tàn bạo của Chúa là như thế nào cho nên chụy cực kỳ sợ Chúa. Đảm bảo những người theo đạo Thiên Chúa không ai sợ Chúa hơn chụy đâu nha!!!!!

    Cái sợ cũng ngộ. Không biết thì sợ vì tưởng tượng, biết rồi thì càng sợ vì biết rõ sự ghê gớm đó là như thế nào hihi. Nhưng chỉ có Chúa mới khiến chụy sợ như vậy thôi nha bà con.

    Còn những cái khác thì đừng hòng. Ví dụ chụy từng rất sợ ma, ai đọc blog Thichdibui thì sẽ biết dù chụy đi bụi nhưng vẫn vô cùng sợ ma. Cho nên có nguyên một giai đoạn chụy toàn là ngày ngủ đêm thức, vì chụy muốn biết bóng tối và địa ngục đáng sợ đến mức nào. Thức ròng thức rã luôn vẫn không biết. Mãi cho đến khi chụy phát hiện ra bí ẩn của cái được gọi là địa ngục thì chụy hết sợ địa ngục rồi nha hahahaha. Khi nào hứng chí thì sẽ nói cho mọi người nghe chơi, giờ ém lại đi nha bà con.

    Thông báo là lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục đóng cửa địa ngục không cho chụy nhập cảnh rồi. Cái đồ quỷ keo kiệt, quỷ keo kiệt, quỷ keo kiệt, tui tò mò hổng được sao. Biết sao chụy biết chụy bị tụi quỷ keo kiệt này đóng cửa không? Là vầy nè. Mấy lần dựa vào vô thức muốn vào đó để tìm hiểu, (lúc chưa phát hiện ra bí ẩn của địa ngục ấy), thì toàn là bị đẩy ra, vào hổng được. Lúc trước còn thỉnh thoảng thấy tụi nó, còn từ khi phát ra cái ý muốn này thì hoàn toàn không thấy luôn. Thức mòn mõi hết đêm này đến đêm khác định dựa vào bóng tối để tìm mà cũng không được, làm chụy toàn là phí công vô ích thôi nha. Cái có lần gần chỗ chụy ở có cái đám ma của một ông lớn nào đó đã về hưu, bởi chụy nghe toàn là chủ tịch ủy ban tỉnh gì đó đến viếng. Mới đầu chụy không để ý nhưng sau đó chụy phát hiện ra một chuyện mà đến giờ vẫn còn cười mỗi khi nhớ đến. Đó là

    Trả lờiXóa
  2. Muốn trả thù người nào thì đợi khi họ chết tặng cho họ nguyên dàn nhạc đến đờn những bản nhạc có tác dụng dẫn độ linh hồn họ vào địa ngục đi nha bà con khà khà khà. Cái ông lớn này chết, có nhiều ban nhạc lắm, sư sãi đến tụng kinh cũng có luôn. Thậm chí có ông còn tụng kinh bằng cách hát cải lương nữa chứ. Công nhận khả năng sáng tạo của con người là vô hạn. Nhưng mà chụy nói này. Mấy ông sư tụng kinh dù không có tác dụng dẫn con người lên cõi trên nhưng có thể giúp người ta tái sanh làm người đó bà con. Ủa sao chụy biết? Không biết luôn, chụy nghe mấy chả tụng kinh thì có cái cảm giác này. Mấy cái ban nhạc mà chơi loại nhạc cổ truyền dân tộc gì đó, loại nhạc tùng tùng xèng xèng mà người ta hay chơi ở các lễ hội đình miếu cũng giúp tái sanh về cõi người. Đừng hỏi vì sao chụy biết. Chụy nghe thì biết thôi.

    Đám ma diển ra 3 ngày. Ngày 1 và ngày 3 chơi toàn nhạc dân tộc và tụng kinh. Ngày thứ 2 có ban nhạc mới, chơi bản nhạc gì mà nghĩa địa buồn, anh nằm xuống anh nằm luôn đừng ngồi dậy đó. Mới đầu chụy không để ý. Họ đàn cả ngày luôn, chụy mới phát hiện ra loại nhạc này có tác dụng dẫn độ linh hồn người ta vào địa ngục hoặc trở thành cô hồn dã quỷ. Phát hiện ra xong cái chụy hí ha hí hửng. Ồ dẫn độ linh hồn về địa ngục. Vậy thì chụy mày nương theo quá giang vào địa ngục cái. Hí hửng hí hửng hí hửng. Sau đó. Sau đó. Sau đó. Không có sau đó. Bởi vì họ ngưng chơi nhạc luôn rồi. Trùi trùi trùi, tụi bây vừa vừa phải phải thôi nha. Khó khăn lắm mới tìm được cách quá giang vào địa ngục, vậy mà nỡ lòng nào, ngồi ngẩn ra một lúc, chụy nổi giận nha. Keo kiệt gì thì cũng keo kiệt vừa vừa phải phải thôi chứ. Chụy nổi giận thật sự rồi đó. Lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục, tụi bây hãy đợi đấy, trước sao gì chụy cũng tìm cách vào đó thôi nha. Bây sẽ biết tay chụy. Sau sự hụt hẫng là sự nổi giận, chuyện này cũng thường thôi nha mọi người hihi

    Nói tiếp về các loại nhạc trng đám ma. Do bối cảnh và không khí đám ma nên một số nhạc có tác dụng dẫn độ linh hồn vào địa ngục. Loại nhạc nào thì chụy phải nghe trong không khí ấy thì mới biết được chớ. Nếu không chắc chắn thì mọi người cứ chơi nhạc Happy Birthday đi nha, đảm bảo trở lại làm người hehehe. Mà chơi nhạc này trong đám ma mắc công người ta nói mình khùng cho nên đem mấy ông thầy chùa về tụng kinh hay chơi loại nhạc tùng tùng xèng xèng gì đó cũng được. Nếu có loại nhạc dẫn người ta vào địa ngục thì cũng có loại nhạc dẫn người ta lên thiên đường. Chắc chắn là có, nhưng chụy chưa nghe nên không biết thôi.

    Túm cái ý lại mục đích viết về cái đám ma này là để chỉ cho mọi người cách trả thù người khác. Ghét ai thì tặng cho họ nguyên dàn nhạc chơi trong đám ma của họ bài nghĩa địa buồn cho họ vào địa ngục luôn đi, vậy mới giải được cái ghét của mình chứ hehehe.

    Biết sao chụy cười hahaha mỗi khi nhớ đến cái đám ma này không. Cả đời làm ông này bà nọ, đến lúc chết con cháu có hiếu với mình nên mới rước ban nhạc này nọ về chơi cho mình vui, hóa ra do ngốc bức nên thành ra giúp mình vào địa ngục làm cư dân hợp pháp hehehehe. Vui không mọi người???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ai mà chết một cái đi tái sanh liền thì hổng sợ bị chơi nhạc trả thù. Ai mà cứ lẩn quẫn luyến tiếc không chịu đi liền thì mới bị trả thù kiểu này nha mọi người. Cho nên ai gây thù chuốc oán khắp thiên hạ thì khi chết đi theo nghiệp tái sanh liền thì cho dù tụi mày chơi cả trăm bài nghĩa địa buồn anh mày cũng hổng sợ hahahaha

      Xóa
  3. Có rất nhiều Tổ thiền tông, sau khi xong việc lớn, liền vào núi rừng hoang vắng ở ẩn. Hehehe.... Các ngài toàn ăn trái trăn, cây cỏ, rễ lá và nhất là món mít non, chuối non để sống qua ngày. Không phải qua mùa dịch! Không phải gạn lọc tập khí! Hihihi... Biết các Ngài ở mô mà tham vấn hè !!!!!

    Trả lờiXóa
  4. Như vầy nè!?!? Như vầy mới gọi là hành mật hạnh, hãm mình, bào mòn tập khí, thanh lọc cơ thể, trưởng dưỡng thánh thai; là tám không, là vô trụ, vô sự, vô tích sự, là trở về nguồn cội, là bình thường tâm một cách tự nhiên, hiện thực sống động vượt ngoài sử sách. Như thị! Như thị! Tôi thấy...☺☺☺

    Trả lờiXóa
  5. Trước đây tôi có đọc một bài viết về nhân quả do bà Chụy viết rất là hay. Sau đó tìm lại để xem kỹ mà tìm hoài không thấy. Đại ý là khi ta nổi giận và nghĩ xấu một ai đó. Thì khi ấy ta không phải đang gieo nhân xấu ác, mà là đang gặt quả. Vì cái nhân xấu ác ở trong ta gặp duyên bên ngoài nên bộc phát ra... Bài viết tuy ngắn nhưng thâm thiết. Rất tiếc là vẫn chưa tìm được ������.

    Trả lờiXóa
  6. Hehehehe,.. Tui vừa thấy bài viết đó rồi. " NHÂN GÌ THÌ THẤY NẤY ", đăng ngày 25.12.2017. Ngày Chúa giáng sinh. Bài viết thể hiện đẳng cấp tâm chứng. Tức Nhân Tức Quả! Ngấp nghé vào bất nhị pháp môn. Hi.

    Trả lờiXóa
  7. Muốn biết cụ thể cái NHÂN GÌ THÌ THẤY NẤY trong cuộc sống thường ngày của mình không? Tui chỉ cho cách nè (Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận! Chụy ấy chuẩn bị xúi bậy nữa rùi! Hahahahaha Lần này hứa không xúi bậy nữa chỉ xúi bạ thui nha bà con hehehe)

    Đầu tiên lấy vài trái ớt chín cắt nhỏ ra rồi xoa lên hai bàn tay mình. Tui thì không cần xoa vầy đâu, chỉ cần chẻ dọc trái ớt rồi dùng tay không moi hạt ớt ra ngoài. Sau đó. Sau đó. Sau đó. Hai bàn tay nóng bừng bừng luôn đó mọi người.

    Hai bàn tay mình nóng bừng bừng là NHÂN nha. Rồi khi mình cầm hay nắm bất cứ thứ gì trong 1 lúc thì đều có cảm giác là thứ gì mình cầm sao cũng nóng quá vậy trời. Đặc biệt là những thứ có nhiệt độ. Ví dụ cái máy tính để lâu nên nóng. Nồi canh đang sôi, mình cầm đũa thò vô quậy nồi canh 1 lúc là có cảm giác như muốn phỏng luôn đó. Hoặc là ôm mèo, thân nhiệt của mèo 37-38 độ. Ôm mèo sao có cảm giác con mèo này bị sốt rồi hay sao á mà sao nó nóng dữ vậy. Những cảm giác này chính là QỦA.

    Khi bàn tay mình ở nhiệt độ bình thường, mình rờ vô đồ vật đâu có thấy nóng. Nhưng khi bàn tay mình do bị thoa ớt nên nóng phừng phừng thành ra mình rờ đâu cũng thấy nóng. Đây chẳng phải là NHÂN GÌ THÌ THẤY NẤY sao! Thậm chí khi tay mình nóng mình rờ vô thứ có cùng đặc tính nóng thì cảm giác nóng được tăng lên gấp mấy lần, cho nên mới cảm thấy muốn bị phỏng luôn đó. Tay bình thường ôm mèo chả sao. Tay nóng hừng hực ôm mèo cảm giác là nếu mình không buông mèo ra thì cả bàn tay mình lẫn nó sẽ bị phỏng.

    Mọi người xoa ớt lên tay thử để cảm nhận cái được gọi lả NHÂN GÌ THÌ THẤY NẤY đi nha!

    Cho nên cái mình thấy ở người khác có thật không? Không thật. Họ chỉ là đường dẫn dể mình thấy QỦA rồi từ đó truy tung ra NHÂN mà thôi. Ví dụ cảm giác nóng muốn phỏng khi ẳm mèo (Quả), người ngu dại sẽ cho rằng cho mèo này có vấn đề, con mèo này bệnh rồi, con mèo này bị sốt rồi. Người trí tuệ thì tìm nguyên nhân ngay chính nơi đôi tay đang ẳm mèo của mình.

    Túm lại khi có vấn đề phát khởi, người ngu dại tìm nguyên nhân ở người, còn người trí tuệ thì tìm nguyên nhân ở mình. Người có thể thấy ra nguyên nhân ở mình có thể làm nhà lãnh đạo, mới có thể làm thầy người khác. Người luôn thấy ra nguyên nhân ở người muôn kiếp bị người lãnh đạo. Ngu vậy mà đi làm lãnh đạo thì chết thiên hạ rồi còn gì hehehehe.

    Trả lờiXóa
  8. Khi nói Nhân Quả, người ta luôn có cảm giác nó hơi xa thì phải, phải đi tu hay phải theo đạo này đạo nọ ghê gớm lắm mới có thể thấy nhân quả. Ơ, chụy đã nói rồi, nhân quả là nền tảng của thế giới nhị nguyên, cho nên nhân quả tồn tại trong mọi khía cạnh sống của chúng ta, ngay cả hơi thở ra hít vào cũng là nhân quả. Và tất cả những gì mà chúng ta nhìn thấy đều được xây dựng dựa trên nguyên tắc của nhân quả. Ví dụ ngay cả cái máy tính mà mọi người đang sử dụng để đọc bài viết này cũng được tạo ra dựa trên quy luật nhân quả đó nha. Tất cả những gì chúng ta làm hằng ngày như ăn mặc ở đi lại sinh hoạt giải trì bệnh tật ốm đau, tất tần tật mọi thứ không gì lọt ra ngoài quy luật nhân quả cả. Cho nên người am hiểu nhân quả có thể am hiểu tất cả mọi chuyện mà không cần phải học gì là vậy đó bà con. Chứ không phải mơ hồ như mọi người hay đồn rằng: Cái gì mà phải có trí tuệ, cái gì mà chỉ có người tu, cái gì phải là người xuất gia,....này nọ thì không cần học gì cả mà là muôn sự tự thông. Tự thông má mày chứ tự thông. Chỉ có người thông được quy luật nhân quả thì mới có thể muôn sự tự thông. Lý do: trên đời này không gì thoát khỏi quy luật nhân quả. cho nên người nắm vững quy luật nhân quả thì có thể thông tuệ được mọi sự. Chứ bây chỉ cạo đầu khoác áo vào chùa ngồi gõ gõ vài cái mõ rồi cho rằng mình là muôn sự tự thông thì chụy quánh chết bây à hihi.

    Ví dụ cái mà gọi là hiến pháp/pháp luật gì gì đó cũng dựa trên quy tắc nhân quả đó mọi người. Hiến pháp của nhân loại dựa trên quy luật nhân quả. Nếu người thông hiểu quy luật nhân quả thì chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra lỗ thủng trên cái hiến pháp ấy một cách dễ dàng. Theo quy tắc nhân quả thì từ A phải đi đến B nhưng nếu từ A lại đến C thì đây chính là lỗ thủng chứ còn gì nữa. Ơ, mình phát hiện ra lỗ thủng rồi mình tìm cách hoàn thiện nó hả chụy? À, ùm, ờ,....sao đánh giá tui cao dữ vậy trời. Thấy được lỗ thủng thì chụy tìm cách lách luật luôn chứ hoàn thiện nó chi vậy trời hahahaha. chính vì có thể và biết cách lách luật mà cuộc sống này mới vui chớ. Giống như ăn vụng dưới bếp mới ngon, còn ngồi trên bàn ghế ăn một cách đàng hoàng thì lại không ngon. Chính vì con người có thể lách luật cho nên cuộc sống mới thú vị và con người ta mới không thấy chán, chứ ai cũng tuân theo pháp luật như ở tiên giới thì sao lại có quá trời tiên mắc đọa xuống trần gian, để rồi bị covid đuổi ngược về trời vậy ta hahahaha.

    Túm cái ý lại, khi mình thông hiểu quy luật nhân quả thì mình có thể nhin ra lỗ thủng trên mọi quy tắc luật lệ trên thế gian này. Sau khi nhìn ra lỗ thủng thì hoặc là tìm cách hoàn thiện hoặc là tìm cách lách luật luôn, tùy theo phong cách hành sự của từng người. Riêng chụy là lách luôn, bởi lách luật dễ hơn là hoàn thiện nó. Lười như chụy thì tìm cái dễ mà làm chứ hehehehehe

    Trả lờiXóa
  9. A, thông báo tui vừa chỉnh lại múi giờ rồi nha bà con. Lúc trước nhìn nhầm cho nên chọn múi giờ GMT-7. Sau khi đăng bài thấy múi giờ lệch, hổng hiểu sao luôn. Nhớ rõ là GMT với số 7 mà. Nhưng mà lười quá cho nên kệ luôn. Hôm nay siêng vào xem lại thấy hóa ra là -7 thay cho +7. Cho nên tui chỉnh lại múi giờ GMT +7 là giờ của Tp.HCM nha. Lúc trước GMT-7 là giờ của Los Angeles. Đây gọi là sai 1 ly đi ngàn dặm nè bà con.

    Bộ não của tui với mấy con số là kẻ thù truyền kiếp nha mọi người. Cứ đụng tới số thì trước sau gì cũng có chuyện. Tui chỉ thích mấy con chữ thôi nha. Cho nên lúc đi học tui học dở môn đại số cực kì, cứ đụng tới số là tui oải hehehehe. Cho nên có khi tui viết bài mà muốn chứng minh gì nhưng chỉ cần có liên quan đến con số là tui ỉu xìu liền chứ gì. Bộ não này được lập trình sẳn vậy rồi. Có thể chỉnh sửa lại trình duyệt nhưng lười quá, cho nên kệ nó đi. Chờ bộ não mới. Chụy chọn rồi. Bộ não mới có lập trình mới, lập trình sẳn những con số, để chụy khỏi phải uể oải mỗi khi đụng tới số nữa. Khi nào dùng bộ não có lập trình số có khi chụy xác định được tọa độ của mấy không gian song song luôn đó nha bà con. Giờ thì hổng làm được đâu, đừng mơ nữa diễm hehehehe.

    Đó là lý do tui hay lôi mấy cha nội khoa học gia ra chửi tơi bời. Chờ chụy có bộ não mới có lập trình số, chụy sẽ oanh tạc hết tụi mày, trở thành một trong những nhà khoa học có sức phá hoại nhất thế giới. Cho nên lần tiếp theo, vòng tròn mà chụy tiếp xúc toàn là mấy tay khoa học gia không thôi nha mọi người. Ai mà đi con đường làm khoa học thì có hy vọng gặp chụy ở lần tiếp theo. Bằng không thì bái bái nha hehehehehe.

    Trả lờiXóa
  10. Hihi... Có ngành khoa học tự nhiên, kboa học xã hội, khoa học tâm linh, khoa học... Có chỉ số năng lực IQ, chỉ số EQ, chỉ số SQ,... Tui có chút xíu xìu xiu chỉ số SQ nên thích tìm hiểu Phật Thánh Tiên gia lẫn Quỷ Mada gia... hehehehe. Hổng hỉu người thích Miu miu thuộc chỉ số năng duyên nào ha! Hahahaha...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồ. Có chuyện này nữa à. Chỉ số EQ của tui là âm. Chỉ số IQ là không đo được. Bởi vì mỗi khi trả lời câu hỏi để trắc nghiệm IQ,câu trả lời của tui toàn là ra ngoài những câu có sẳn. Còn chỉ số SQ là gì, mới biết luôn nha hehehehe

      Xóa
  11. Những câu trả lời của bà Chụy cũng đôi khi hao hao những câu trả lời của bà HM. Bà HM thì có bà Chụy giải mã rất tốt. Hihihi còn bà Chụy cũng cần có người quản lý thông dịch mới đặng.☺☺☺

    Trả lờiXóa
  12. Có người nói mùa dịch này rảnh rỗi nên chỉ tui cách làm cái này làm cái nọ để giết thời gian. Trùi trùi ai rãnh chứ chụy làm gì rãnh ha. Lúc nào cũng tìm cách xâm nhập vào cõi địa ngục thì rãnh chỗ nào mà rãnh. Ai mà chăm mèo giùm tui tui còn mừng vì có thêm thời gian để đột nhập vào địa ngục nữa kìa. Nhưng mà tiếc là chả có ai. Chụy đang chờ sự trả thù tàn bạo tiếp theo của Đức Chúa Trời để xem có thể tận dụng cơ hội ấy để đột phá vào cõi địa ngục hay không. Lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục hãy đợi đấy. Người trở về từ địa ngục sẽ có vô số chuyện để kể đấy nha bà con. Chúc tui đột nhập địa ngục thành công đi nha quý dzị khakhakha

    Trả lờiXóa
  13. Hehehe.... Thiên đường lắm nẻo không ai đến! Địa ngục vô môn có kẻ tầm! Nhị nguyên nguyên lý hả! Thiền sư Triệu Châu truyền pháp an tâm cho một bà lão đến tham vấn: Cầu mong cho mọi người được lên thiên đường hưởng an vui sung sướng; riêng già này nguyện xin vào địa ngục chịu mọi khổ đau muôn kiếp... ☺☺☺☺☺☺

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xời. Ai bảo là vào địa ngục thì phải chịu khổ. Con người ta có một thói quen. Đó là :Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Chưa mất thì chưa bao giờ biết quý trọng cái mình đang có. Cho nên chưa đến địa ngục thì chưa bao giờ biết sợ. Cái sợ do tưởng tượng thì chẳng xi nhê gì đâu. Phải tự thân trải qua, tự mình trải nghiệm thì mới là kinh hồn bạt vía kìa. Cho nên địa ngục mới là nơi nên vào chứ không phải thiên đường đâu nha bà con. Chỉ có người trở về từ địa ngục mới biết quý trọng từng giây phút sống của mình, từng hơi thở của mình, từng thứ mình đang có. Để trải nghiệm điều này có người còn giả chết, rồi làm đám ma giả nữa kìa. Mấy cái này tốn tiền lắm. Tui có cách làm trực tiếp luôn. Đó là tìm cách vào địa ngục luôn. Địa ngục thực ra chính là thao trường huấn luyện chứ không phải là nơi trừng phạt ghê gớm gì như mọi người hay nghĩ đâu nha. Người tái sanh từ cõi địa ngục khi trở lại nhân gian họ mới là những người dũng cảm nhất, những chiến sĩ gan dạ quả cảm nhất, và họ mới có sức chịu đựng kinh khủng nhất. Không có thao trường này xuất sắc hơn cõi địa ngục đâu nha mọi người.

      (Ê, lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục. Chụy khen cõi địa ngục của tụi bây rồi đó. Mở cửa cho chụy vào cái hehehe)

      Xóa
  14. Địa ngục thì bất khả tư nghì, chứ thao trường huấn luyện thì tui có thể hầu chuyện. Hi.... Đó là: Từ năm 1946 đến 1954, từ nạn đói đến ăn cơm vắt ngủ hầm để chiến đấu và để tồn tại.
    Từ 1954 đến 1975, từ đôi dép lốp vượt Trường sơn dưới làn bom đạn, sinh bắc tử nam... (..bs Thuỳ Trâm,....). Đến đại bác đêm đêm dội về thành phố, nạn tổng động viên, nạn trốn quân dịch,.... Mọi người cả Bắc Nam, cả một dân tộc mong có ngày : Hoà bình ơi! Hoà bình ơi!...
    Từ 1976 đến 1986...hehehe... là thời chiến tranh biên giới, thời bao cấp và bị cấm vận, giống Bắc Hàn ngày nay. Thời kỳ tem phiếu.... xăng dầu, áo quần , giày dép, dầu ăn đường nước mắm; điện đường, xe cộ giao thông ( xe chạy bằng than), điện đèn, ... đều rất rất hiếm....
    Trong các thòi kỳ này, chuyện đi bộ hàng chục km, đi xe đạp hàng trăm km hàng ngày là bình thường. Món cháo heo, ăn rau cỏ bắp đậu hàng tháng trời, cùng bình thường. Thức ăn ngày tết, lễ còn thua thức ăn từ thiện của ngày hôm nay! Trong thời kỳ khó khổ của cả một dân tộc đó, thòi kỳ bao cấp, vẫn có kẻ mất và người sanh ra. Hihihihi... Có người đã tái sanh trong thời kỳ này nên tui ngửi thấy mùi...

    Trả lờiXóa
  15. Tui tìm đường vào địa ngục mà tìm không được lại tìm thấy một không gian song song nơi đó chúng ta cũng đang chống dịch vi rut corona nha bà con. Nghĩa là cái chúng ta đang làm là cái được lặp lại của cái không gian kia. Có nghĩa là tất cả chúng ta đều đã trải qua đại dịch này rồi. Không biết nhân vật chính nào làm sai làm lại và chúng ta lại luân hồi lần nữa cùng với họ ở đây, ở không gian này. Ài, đáng lẽ phải xem xem chúng ta đã chống dịch như thế nào mới đúng chứ, nhưng mà chụy quên mất rồi, chụy chỉ lo tìm xem ở chỗ kia chụy có soái hay không mà thôi hihi, Sau đó có soái hay không cũng quên mất rồi. Chúng ta ở chỗ kia chống dịch như thế nào chụy có thấy chút xíu nha, nhưng vừa mở mắt ra là quên tuốt luốt, không nhớ gì cả. Chỉ biết là cái chúng ta đang làm là lặp lại cái chúng ta đã làm. Vậy là hết phim. Còn nữa thì quên mất rồi. Ai, dạo này mắc bệnh hay quên quá ta. Giờ hỏi hôm qua ăn gì chụy chả nhớ. Muốn nhớ thì phải mất cả buổi, ngồi lần lại từ lúc ngồi rửa nồi, thứ gì dính ở đáy nồi, rồi lần lên đã nấu món ấy như thế nào, từng công đoạn nấu, sau đó mới nhớ mình đã ăn món gì. Mất hết một buổi ngồi lần mò vậy mới nhớ ra.

    Bởi ai nằm mơ mà thấy này thấy nọ, tiên tri đoán trước gì gì đó. Có khi họ đi lạc vào không gian song song nơi chúng ta đã làm mấy hành động kia rồi, còn ở không gian này chúng ta chỉ lặp lại thôi. Có chút khác biệt. Khác biệt thế nào thì hên xui. Ai nhớ thì nhớ còn chụy thì chắc chắn không nhớ rồi. Bệnh đãng trí tới rồi hehehehe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À quên. Lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục kia, tại sao vẫn không mở cửa cho tui vào.

      Xóa
  16. Tại vì.. tại vì... Bà Chụy Quỷ vương chưa đồng ý ấy mà! Hi.

    Trả lờiXóa
  17. Tui phát hiện ra lý do tui không tìm ra đường vào địa ngục được nè mọi người. Người phải đau khổ dằn vặt ghê lắm mới vào đó được, còn tui lúc nào cũng hí ha hí hửng thì sao vào được ta!

    Nhưng mà làm sao để đau khổ, tui không biết luôn. Bởi vì trên đời này có mịa gì đâu phải khổ sở, thì sao lại phải đau khổ.

    Ví dụ: Bệnh tật khiến ta đau khổ, nhưng mà tui bị bệnh tui không thấy khổ. Ví dụ tui bị đau khớp cái tui phát hiện ra bí mật của việc đổ mồ hôi. Tui có lần xào chuối non mà quên loại hết vị chát, lại ăn quá nhiều, xong vị chát khiến cơn đau tim lên nha, thở không được luôn. Cảm giác thở không được thiệt là khó chịu. Cái tui lấy cái gối ra, nằm xuống và theo dõi hơi thở, đều đều đều đều, xong cái ngủ luôn. Ngủ dậy, bình thường trở lại. Tui bị đau răng nha. Cái này là bệnh kinh niên. Đau răng hầu như 24/7, nghĩa là mọi lúc mọi nơi. Lần trước cái răng trong cùng của hàm trên lung lay, viêm nứu suốt 1 tháng, tui lấy tay lắc lắc cái răng, xong sau 1 tháng nó tự rụng ra luôn. Còn bây giờ là cái răng trong cùng của hàm dưới bị lung lay. Nhưng tui phát hiện ra rồi, tôi không lung lay cái răng nữa, tui để xem nó làm sao. Cái răng này nó chiến đấu gần 1 năm rồi vẫn chưa rụng. Tui không đụng chạm gì đến nó cả.

    Cái răng nó đau nó nhức, nó khiến cho viêm nứu sưng nứu riết, thậm chí nguyên vùng hàm đó của tui nó sưng lên cả tháng luôn. Nhờ vậy mà tui phát hiện ra rằng cái răng này nó đang khóc đó mọi người. Nó biết nó bị bệnh, cho nên nó làm lừng làm lẫy giống như một đứa trẻ vòi đồ chơi mà vòi không được đó. Nó gây đau gây nhức vì nó muốn mình biết rằng nó đang bị bệnh nó đang khó chịu nó không muốn chết nó muốn ở lại cùng thân thể của mình, cùng tập thể và quần thể của nó. Nhưng mà mình hay hiểu sai ý của nó. Mình thấy đau răng cái tìm cách uống thuốc cho nó hết đau, giống như một đứa con nít khóc vòi vĩnh mình không cần biết vì sao nó khóc mình cầm roi đánh nó chát chát cho bỏ tật khóc nè. Hoặc ghê tởm hơn là mình đi nha sĩ nhổ phức cái răng đi. Vì cái răng không muốn chết nên nó mới báo hiệu cho mình, mình lại ám sát nó luôn. Hỏi sao nó không thù không oán chứ. Sau gần 1 năm trời sống cùng cái răng lung lay trong cùng ở hàm dưới tui mới phát hiện ra chuyện này đó mọi người. Bởi vậy khi nó đau nó nhức tui thấy mắc cười. Tui nói với nó - Thôi, biết mi đau rồi, mi không muốn chết chứ gì, vậy thì không cần chết. Cứ mỗi lần nó đau thì tui nghĩ thầm trong đầu. Ta biết mi bị đau rồi. Từ từ nó hết đau. Cho nên ai mà than đau răng với chụy thì chụy khinh bỉ bây à. Đúng là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột. Mới đau có chút xíu mà lăn lộn làm thấy gớm. Chụy mày là 1 năm rồi nè. Riết quen luôn, hổng thấy đau nữa. Mà hổng thấy đau thì lấy mịa gì thấy khổ.

    Cho nên bây giờ phải đau phải khổ thì mới vào được địa ngục. Vấn đề là làm sao để đau để khổ thì chụy không biết nha. Bởi vì chỉ có lũ đần mới thấy đau thấy khổ chứ trí tuệ sáng suốt như chụy chả thấy có mịa gì phải khổ cả hahahahahaha. Ai mà than khổ chụy còn khinh bỉ nó nữa kìa. Có vậy mà cũng than. Đúng là cái đồ nhà giàu đứt tay. Chụy mày là ăn mày đổ ruột còn không thấy có cái quái gì phải khổ.

    Có người hỏi chụy có hỗ trợ người nghèo người khổ không. Có nha. Ai nghèo ai khổ hơn tui là tui hỗ trợ liền. Nhưng vấn đề là chụy nhìn qua nhìn lại chả thấy ai nghèo hơn mình. Còn khổ hả. Cái đồ nhà giàu đứt tay mà cũng bày đặt than khổ với ăn mày đổ ruột là chụy mày nè! Đứa nào than khổ với chụy là chụy còn đánh nó nữa chứ ở đó mà hỗ trợ hahahahaha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Túm lại, là làm sao để vào địa ngục, chụy vẫn chưa biết nha hihi.

      Xóa
    2. Bây giờ thật sự chỉ than trầm cảm, không than khổ. Khổ không đáng sợ, trầm cảm mới mệt... Vì người trầm cảm không có than.

      Xóa
  18. Mọi người thử liệt kê ra cái mà mọi người cho là khổ để tui xem thử có khổ hay không nha?

    Ví dụ:

    Tôi thấy trên FB có nhiều người nói nhiều nạn nhân Covid ngủm mà không có người thân bên cạnh là khổ.

    >>> Chết mà không có người thân bên cạnh thì không có ai làm mình quyến luyến dính mắc, không ai có cơ hội chơi nhạc trả thù mình thì vậy là may mắn chứ sao lại khổ trời. Vậy cái mình phi thăng về trời luôn, khổ gì mà khổ!

    Bệnh mà không có thuốc uống, không có ai chăm sóc, vậy là khổ.

    >>> Vậy mà khổ gì trời. Đây là hên. Vì không ai quấy nhiễu nên mình có cơ hội hòa thành 1 thể với bệnh tật, nghĩa là hòa vào cùng đại ngã luôn. Khổ chỗ nào.

    Nghèo hổng có tiền xài là khổ.

    >>> Gì. Khổ gì mà khổ. Hổng bị đồng tiền quấy rối thì mình mới có cơ hội trở về trọn vẹn với thiên nhiên. Tìm cái ăn được cung cấp từ thiên nhiên. Một cơ hội cho mình hòa cùng khí trời khí đất. Ví dụ lúc đói bụng quá hổng có gì ăn mình học cách hít thở không khí, lấy không khí làm thưc phẩm. Cái này chụy làm rồi cảm giác rất yomost, nhưng bản chất chụy là Trư Bát Giới, cho nên có cơ hội nhai là thích nhai, bởi vậy mới thích ăn hihi.

    Không có con cháu là khổ.

    >>> ĐM. Vầy mà cũng than khổ thì chụy đánh chết bây. Không có con cháu quấy nhiễu thì mọi sinh linh trên thế gian này đều là con cháu mình. Mình đi đến đâu mình cũng có con cháu. Vậy sướng gần chết mà tụi bây than khổ, bảo sao chụy hổng đánh bây hehehe

    Túm lại, trên đời có cái gì là khổ mọi người liệt kê ra để tui xem có thiệt là khổ không nha hihi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không đủ cơ duyên để nhận ra những điều chị nói, trong khi không có gì ăn, không xin ai được, không đi về quê hay thiên nhiên để kiếm đồ ăn tự nhiên được, và cũng không hít thở để sống được, em nghĩ vậy là khổ.

      Xóa
    2. Đây không phải KHỔ. Đây gọi là SI mới đúng. Tự cứu mình trước khi trời cứu. Không có gì ăn mà cũng không biết tự thân vận động tìm cái ăn thì thay vì nằm trách trời trách đất, thì hãy hưởng thụ cơn đói và cái chết đến 1 cách từ từ. Đây cũng là một dạng hưởng thụ. Khổ mịa gì mà khổ. Đâu phải ai cũng có cơ hội gặm nhắm cái chết đến một cách từ từ đâu bạn. Cơ hội đến mà không biết tận dụng thì xuống địa ngục ở luôn cho rồi. Khi nào xuống được địa ngục thì nhớ thông báo tui một tiếng, tui quá giang đi cùng nha hehehehehe

      Xóa
  19. Hehehehe... Thế giới ta bà này có bát khổ do Đức Phật chỉ dạy mà Bà Chụy vẫn chưa thấy thì đúng là Quỷ vương thiệt rùi! Theo kinh nhà Phật thì Quỷ cũng có nhiều loại, có đủ loại nha mn! Có loại Quỷ phá Pháp, có loại hộ Pháp và có loại Quỷ rất tử tế nữa là. Hihihi.
    Quỷ vương thì hổng biết có khổ hay ko? Chứ Chúa Mèo mà bắt phải bỏ cả bầy mèo, với đủ lý do, thì chắc là chẳng buồn(khổ ������)!? Nhân duyên với loài mèo trên 20 năm, mới nuôi được 1 đội mèo mập ú... Hihihi. Đi bụi, tập thiền mấy năm ròng rã mới được mười mấy đệ tử cùng ở, cùng tu pháp môn làm biếng! Bây giờ Mẹ Vô thường bắt đệ tử đi hết, chỉ để lại 1 hoặc 2 hoặc 3 con thì cũng dễ chọn và cũng bình thường nhỉ ������....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khakhakha, tui bị mất mèo hoài chứ gì. Tụi nó hoặc bệnh hoặc bị trộm hoặc tự bỏ đi hoặc chết. Nếu chỉ giới hạn mình vào vài con mèo hay vài chục con thì khi mất tụi nó thấy buồn thấy khổ là đúng rồi. Nhưng khi kết nối được với cái đại ngã yêu mèo cưng mèo thích mèo thì thấy bình thường thôi nha. Bởi vì mèo nào cũng là mèo của mình, miễn sao nó là mèo và là động vật thuộc họ mèo. Bằng không thì tái sanh làm con mèo trong thế giới mèo hoặc vương quốc mèo để chơi với mèo cho nó thỏa thích. Có gì phải khổ. Khi mình quen với một con mèo thì mất nó rồi mới đầu thấy không quen, sau đó thì có nhiều con mèo khác cho mình chơi thì mắc gì cứ luyến tiếc mãi một con mèo đã mất hihihi. Khi nó có
      duyên với mình thì nó sẽ tự trở lại bên cạnh mình với một hình thái mới một sinh mệnh mới.

      Túm lại khi mình có một sở thích nào đó mà mình kết nối cái sở thích ấy vào cái đại ngã nghĩa là một quần thể cùng sở thích ở đâu đó trong vũ trụ thì không có sự dính mắc luyến tiếc với những cá thể riêng lẻ được. Đó là lý do mấy ông già Bắc tông hay kêu gọi mọi người hòa nhập vào đại ngã là vậy đó. Mục đích của việc hòa nhập vào đại ngã là để cắt đứt sự dính mắc luyên tiếc vào những cá thể riêng lẻ nhỏ bé.

      Ví dụ khi mình có cô vợ vô cùng đẹp và mình yêu cô vợ ấy vô cùng. Đùng cái, cô ấy lăn ra chết. Mình đau mình khổ mình vướng mắc mình luyến tiếc hết năm này qua năm khác. Ngu chưa? Thay vì vậy thì tìm cách hòa nhập vào cái đại ngã Mỹ trong Chân Thiện Mỹ. Khi đó bất cứ ai/vật gì/hình ảnh gì mang đặc trưng của Mỹ đều có bóng dáng của cô vợ mình. Mà cái đẹp thì ở đâu mà chả có. Cho nên cô ấy luôn ở bên cạnh mình dưới nhiều hình thái khác nhau. Nếu làm được vậy thì có khỉ gì phải khổ hehehe.

      Xóa
    2. Túm lại cái được cho là KHỔ thực ra chỉ là do mình tưởng tượng ra mà thôi. Chứ KHỔ không hề tồn tại. Mình tưởng tượng thì nó mới xuất hiện. Mình ngưng tưởng tượng thì nó biến mất liền chứ gì.

      Ví dụ nếu khổ thật sự tồn tại thì khi một người mất cả thiên hạ đều thấy khổ mới đúng. Vậy sao hàng xóm mất mình thấy bình thường, thậm chí còn hả hê, mà người nhà mình mất mình lại thấy khổ. Bởi nó là do mình tưởng tượng cho nên mình thấy khổ còn hàng xóm không có tưởng tượng cho nên họ không thấy khổ khi người nhà mình mất hihi.

      Xóa
    3. Bát khổ? Mà do ông Gotama Cù đàm dạy là gì?

      Xóa
  20. Ai bảo Phật dạy Bát Khổ gì gì đó, cho nên thế gian phải khổ mới được nha, không khổ là không chịu. Mình bám vào lời ổng dạy riết là mình thành ngốc tử luôn đó nha bà con. Biết sao không? Đừng tưởng Phật toàn giác không biết hố người. Ổng cũng hố người dễ sợ luôn nha. Ổng hố mình cho nên ổng mới đem Vô Ngã- Vô Thường - Khổ ghép lại thành Tam Pháp Ấn.
    Vô Ngã và Vô Thường mang tính khách quan, cái mình không thể thay đổi. Còn Khổ lại mang tính chủ quan, nghĩa là cái mình có thể thay đổi.

    KHổ mang tính chủ quan là bởi vì nó lệ thuộc vào từng người mà mức độ khổ khác nhau. Mình yêu cô này/anh này nhưng người khác đâu có yêu. Cho nên mình thấy khổ khi biệt ly người yêu. Người khác không yêu nên không khổ khi biệt ly. Tùy mức độ yêu nhiều yêu ít mà khổ nhiều khổ ít nữa kìa. Cho nên cái Khổ mang tính chủ quan vô cùng. Ái biệt ly khổ là do mình tưởng tượng nên mình thấy khổ. Người khác không tưởng tượng nên họ không thấy khổ. Oắn tằng hội khổ, nghĩa là người có thù oán nhau mà phải ở chung nhau nên khổ. Khổ mịa gì! Cãi nhau tưng bừng vui cửa vui nhà, khổ gì mà khổ hehehehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Biết sao tui nói ông Phật ổng hố người ta không? Bởi vì cái KHỔ mà tui nhìn thấy trong Tam Pháp Ấn nó chả liên quan gì đến Bát Khổ. Nó hoàn toàn mang tính khách quan, trong khi cái khổ trong bát khổ lại mang tính chủ quan vô cùng.

      Tui ngồi nhìn cây xoài nha bà con. Tui nhìn thấy cái vỏ cây tróc ra cái tui ngộ ra cái KHỔ trong Tam Pháp Ấn luôn. Ngộ ra xong cái tui á khẩu luôn. KHỔ này có liên quan gì đến Bát Khổ mà ông Phật ổng nói đâu ta. Rõ là hố cha thiên hạ rồi nha. Cái Khổ trong Tam Pháp Ấn mang tính hoàn toàn khách quan là gì, hiện tại tui chưa thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt được. Khi nào làm được sẽ nói sau đi nha hehehe

      Xóa
  21. Ê, lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục, không cho chụy vào địa ngục thì chụy sẽ bốc phốt tụi mày. Để xem tụi mày có chịu mở cửa cho chụy hay không hehehehe.

    CÁCH ĐỐI PHÓ VỚI ÂM HỒN.

    Tui phát hiện ra chuyện này nha bà con.

    Cơ thể con người gồm có hỏa thổ phong thủy mộc và kim. Trong đó hỏa thổ mộc là DƯƠNG. Còn phong thủy kim là ÂM. Mọi người xem phim ma hay thấy mỗi khi ma hiện thì gió thổi ào ào, nổi da gà, máu chảy tè le, tiếng ken két lúc ẩn lúc hiện. Đây là dấu hiệu của ma nè. Mỗi khi mình sợ ma thì cơ thể lạnh xuống, người run như cầy sấy, thậm chí té đái luôn. Khi mình sợ, thủy phong kim trong cơ thể áp đảo hỏa thổ mộc. Khi bị áp đảo như thế này thì bị ma nhập là đúng rồi nha. Không tin, cứ nửa đêm chạy ra nghĩa địa đứng đi rồi biết. Lúc đó độ ấm trong cơ thể mất tiêu rồi. Phần dương yếu đi, phần âm nổi lên hợp với âm hồn cho nên bị tụi nó nhập vào người. Chứ người mà dương khí thịnh vượng thì ma quỷ nào mà nhập được chứ. Bởi cái tụi âm hồn này tụi nó phải nhát mình trước rồi mới nhập mình là vậy đó bà con.

    Làm sao để đối trị cái tụi quỷ mất nết này. Tui chỉ cách này.

    Lúc nhỏ ở quê hay nghe người ta nói mỗi khi bị quỷ đảo tường (nghĩa là cứ đi vòng vòng một chỗ hoài) thì mình ngồi xuống đái rồi sau đó lấy nước đái rửa mặt. Nước đái từ cơ thể ra nóng hổi, đem rửa mặt thì độ ấm tăng trở lại, vậy thì ra khỏi ảo cảnh thôi. Còn cách nữa mà tui hay làm. Đó là khi sợ ma quá thì để ngón cái vào trong lòng bàn tay và nắm chặt tay lại. Làm vậy là để tăng nhiệt độ trong cơ thể lên đó mọi ửngười. Hổng tin, làm thử đi. Nắm chút xíu là cơ thể nóng bừng bừng. Còn nữa là dùng mấy loại gia vị mang tính nóng như tỏi hành gì đó, thoa khắp người. Mấy gia vị này cũng mang tính nóng nữa nè.

    Túm lại cách trị ma theo kiểu dân gian toàn là tìm cách làm nóng cơ thể lên. Vậy là mọi người ai cũng có sáng tạo ra cách đối trị ma rồi nha. Mỗi khi mình sợ thì mình làm sao cho cơ thể nóng trở lại, đừng để cơ thể bị lạnh thì không thể bị nhập được đâu nha quý dzị hihi.

    Vậy cách của chụy là gì?

    Chụy là Atula Vương nên cách của chụy cũng phải mang tính chất Atula để người ta nhớ mình Atula Vương chớ. Cách của chụy vô cùng bưu hãn nhưng lại thích hợp với tụi Atula lắm nè. Biết chụy làm gì không? hahahaha
    .
    .
    .
    CHỬI.

    Khi mình chửi, nhiệt độ trong cơ thể tăng lên. Mỗi khi sợ ma, thì mình chửi toáng lên, muốn chửi kiểu gì cũng được, bằng ngôn ngữ gì cũng được, bằng phương ngữ hay thuật ngữ chuyên ngành cũng không sao. Chỉ cần chửi một cách hăng say thì cơ thể mình nóng phừng phừng liền chứ gì. Lúc ấy không phải mình sợ ma mà là ma sợ mình. Tụi nó thấy mình phải đi đường vòng nữa kìa hehehe.

    Sợ quá, không chửi nổi làm sao giờ chụy?

    Nhắm mắt lại tưởng tượng kẻ thù của mình đang ở trước mặt mình hoặc tưởng tượng người mà mình muốn chửi vô cùng nhưng lại chẳng dám (ví dụ sếp của mình). Rồi cứ thế mà chửi toáng lên, chửi ầm ĩ. Cho nên mọi người phải cập nhật ngôn ngữ chửi để gặp dịp được chửi thỏa thích nha bà con hahahaha.

    Khi lửa giận phừng phừng đến thì lúc ấy âm hồn có là cái quái gì. Tụi nó còn phải tôn mình làm sư phụ nữa kìa.

    Túm lại chửi là cách làm nóng cơ thể hiệu quả vô cùng. Không cần đạo cụ gì cả. Tác dụng phụ của phương pháp này là khi quá nhập vai với việc chửi bới, có khi lên cơn đau tim ngất luôn đó nha bà con. Cho nên có chửi thì cũng bớt bớt lại, phừng phừng quá coi chừng tụi nó phong mình thành quỷ đại ca luôn thì mệt à hahahaha.

    Trả lờiXóa
  22. KỂ CHUYỆN TẠI SAO TUI CÓ HỨNG THÚ VỚI CÕI ĐỊA NGỤC NHA BÀ CON

    Nguyên nhân đầu tiên và trên hết là do tui sợ ma nha hahahahahaha. Đọc Blog Thichdibui thì biết tui là sợ ma lắm nha. Hồi nhỏ rất sợ ma nhưng lại thích nghe chuyện ma vô cùng. Cứ trời tối cúp điện thì khoái túm tụm lại kể chuyện ma cho nhau nghe, rồi mạnh đứa nào đứa nấy run. Con người ta ngộ ghê chưa, cái gì cấm thì thích làm, cái gì càng sợ thì càng tò mò hehehehe.

    Tui thích nghe chuyện ma là do tui sợ ma, chứ người không sợ ma thì mắc gì phải nghe chuyện ma làm gì. Tại tui biết tui sợ ma nên tui tò mò về địa ngục về cõi u minh. Đơn giản chỉ có vậy. Đây là lý do đầu tiên.

    Lý do thứ hai là cách đây vài năm (khoảng thời gian mà tui mê ngủ 3.5 năm đó), có lần tui lên giường nằm nhắm mắt lại y như ngủ nhưng thật ra chưa ngủ, vì khi mở mắt ra vẫn tỉnh như sáo. Tui nhắm mắt lại cái tui thấy 1 hình ảnh y như trong tiết mục ảo thuật vậy đó bà con. Tui thấy cơ thể tui giống như chia ra làm 2. Một phần chìm xuống giường, còn một phần nổi lơ lững lên trên. Cái này không phải hồn rời khỏi xác. Mà tui lại không nằm trong phần chìm dưới giường cũng không nằm trong phần nổi lên trên, tui lại nằm giữa hai phần này, xu hướng thiên lên phía trên chút xíu. Người nẳm nổi lên trên thẳng băng y như trong ảo thuật, toàn thân đen thui, y như có người khoác một tấm áo choàng đen lên vậy đó. Do tui có xu hướng thiên về người này nên tui cảm nhận được sự lạnh lẽo và u ám vô cùng tỏa ra từ người này. Cảm giác rất khó chịu, lạnh u ám rờn rợn giống như sa vào một đám bùn lầy. Tui chỉ muốn thoát ra khỏi cảm giác này thôi nha. Nhưng vẫn không ra được. Quỡn quá cái tui nằm tui ngắm. Người nổi lên cách tui 1 bàn tay, tui lấy tay đặt lên mũi để đo khoảng cách, người này nằm lơ lửng cách tui đúng 1 bàn tay. Nhìn mặt cái xem, phải đẹp nha, do tui muốn đẹp nên tui thấy 1 khuôn mặt trái xoan trắng toát lạnh lẽo mắt nhắm nghiền, cứ thế mà lơ lửng cách tui 1 bàn tay. Lạnh lẽo gây khó chịu nên tui nhìn xuống dưới xem có gì ở dưới không. Phần tách ra nằm chìm xuống giường lại tỏa ra sự ấm áp như ánh mặt trời, vô cùng dễ chịu, nhưng ánh sáng lại có vẻ chói mắt, hơi ấm thì tạo sự chịu, nhưng ánh sáng lại quá chói mắt. Tự nhiên nhìn thấy người bên dưới cái tui biết luôn rằng mình phải kéo cái người lơ lửng bên trên nhập vào người bên dưới thì cảm giác mới bình thường lại được. Cái tui thử làm nha bà con. Làm sao thì không biết. Tui chỉ khởi ý nghĩ trong đầu thôi. Làm vài lần, cái tui mở mắt ra luôn. Vậy là thành công rồi đó hở. Lẹ vậy, chưa kịp chuẩn bị. Cái tui nhắm mắt lại, nằm xuống giường trở lại, chuẩn bị tách ra làm hai lần nữa. Sau đó. Sau đó. Sau đó. Không có sau đó. Bởi vì cho đến tận bây giờ tui vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm cảm giác cơ thể mình tách ra làm hai lần nào nữa. Nói chung là tịt ngòi luôn rồi hihi.

    Trả lờiXóa
  23. Xong cái tui thấy rồi nha mọi người. Cái phần tách ra làm hai đó. Đó là phần Âm và phần Dương trong mỗi người. Nó không phải là linh hồn và thể xác. Chẳng biết nó là gì. Nhưng tui mô tả vầy đi cho dễ hiểu. Linh hồn tách ra làm hai. Phần Âm và phần Dương. Phần nào tách riêng rẽ ra cũng tạo ra cảm giác khó chịu. Chỉ có hai phần hòa lại thành một thì cảm giác mới thoải mái dễ chịu được. Mỗi một người bao gồm Âm và Dương. Phần dương tương đương thiên đường thì phần âm tương đương địa ngục đi. Nhưng dù là thiên đường hay địa ngục thì cảm giác vẫn không dễ chịu, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Chỉ khi hai phần nhập lại thành một thì khi ấy mới là toàn vẹn. Khi tui tự thân nhìn thấy chính mình tách ra làm hai như vậy, bắt tui đi theo phần nào tui cũng cảm thấy không hài lòng, không thoải mái, chỉ có khi hai phần nhập vào nhau tui mới thấy bình thường nha bà con.

    Cho nên mục đích cuộc sống không phải làm sao để lên thiên đường và loại bỏ địa ngục (không có địa ngục, thiên đường cũng khó chịu thấy mịa) mà làm sao để hai phần này hòa hợp lại với nhau. Khi nào mình biết cách cân bằng hai phần này thì khi muốn thiên đường mình có thể lên thiên đường, muốn xuống địa ngục là xuống. Chứ không phải như chụy, ầu ơ ví dầu hết ngày này qua ngày khác vẫn không nắm giữ được bí quyết vào địa ngục hehehehe.

    Túm lại là chụy vẫn không biết bí quyết cân bằng hai phần âm dương nè. Để cân bằng hai phần thì phải hiểu rõ từng phần, phải hiểu phần dương và phần âm riêng rẽ ra trước. Nắm được bí quyết của từng phần thì mới biết cách cân bằng hai phần này lại với nhau. Vậy thì phải lên thiên đường để hiểu rõ phần dương và phải xuống địa ngục để hiểu rõ phần âm. Nhưng do có hứng thú với cõi địa ngục hơn nên tui chọn xuống địa ngục trước cái đã. Bởi lúc tui bị tách làm hai, tui có xu hướng thiên về địa ngục trước mà. Đợi khi nào chụy xuống được địa ngục thì chụy mới nghĩ đến việc oanh tạc thiên đường nha. Bây giờ ngay cả địa ngục cũng không vào được thì tính cái gì mà tính chứ hihi.

    Cái này nghe sao giống Tề Thiên đi quậy phá quá vậy ta! Không có nha! Ê lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục. Chụy hứa là chụy xuống địa ngục để tìm tổ tiên 80 đời của kẻ thù chụy là tụi trộm mèo, chụy đánh cho hả giận chứ chụy không làm gì nữa đâu nha. Xin hứa. Xin hứa. Xin hứa. Hehehehe.

    Trả lờiXóa
  24. Tôn Ngộ Không quậy phá quá trời đất, bất chấp luật lệ. Cho nên nhà thiền mới có câu: thà chấp có bằng núi Tu di, còn hơn chấp không bằng hạt cải. Hehehe... Chớ bảo tâm không là ngộ đạo! Tâm không còn cách một lớp rào! Khi Ngộ Không gặp Như Lai thì mới biết thế nào là ngũ uẩn... Aum! Hi...

    Trả lờiXóa
  25. Một trong những câu nói nổi tiếng của tỷ phú Bill Gates là: "Tôi luôn chọn người lười để làm việc khó bởi họ sẽ tìm ra cách dễ nhất để làm điều đó".

    >>>> A hahaha, cái này là đúng gu của tui luôn nè mọi người. Cho nên gặp phải chuyện gì khó thì cứ tìm chụy, chụy sẽ chỉ cho cách đơn giản nhất để làm hehehehehe. Đảm bảo có thể nằm thì không ngồi, có thể ngồi thì không đứng, có thể đứng thì không đi, có thể đi thì không chạy. Đây không phải lười nha, đây gọi là lối sống tiết kiệm. Tiết kiệm năng lượng, tiết kiệm lương thực hehehehehe.

    Đừng hỏi kiểu: Doanh nghiệp thua lỗ quá thì làm sao để vực dậy. Hỏi chi mắc công chụy trả lời: Vực dậy làm khỉ gì. Dẹp tiệm quách cho nó gọn. Về quê hít khí trời mà sống hahahahaha.

    Hoặc hỏi kiểu: Chồng em đánh em quá thì em phải làm sao? Hỏi chi cho mắc công chụy trả lời: giết quách nó cho rồi hahahahaha.

    Mọi người mà thấy tui chỉ khoái ôm mèo ngủ hổng có đi lăng xăng tư vấn này nọ thì nên cảm ơn trời đất đi nghen. Chứ chụy mà siêng lên đi tư vấn là thiên hạ "loạn" ráng chịu à. Nếu có tư vấn tui chỉ khoái tư vấn cho lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục thôi. Nhưng mà tụi nó đóng cửa trốn kỹ quá, chụy tìm mãi mà không ra nè hihi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái hành thâm của bài viết này gọi là triệt tiêu ý thức, tạo nghi tình trong nhà thiền. Hi.

      Xóa
  26. Mọi người đọc bài này trước đi nghen!

    https://vnexpress.net/13-nam-cham-tien-vi-con-nha-ngheo-4365856.html?fbclid=IwAR2EEfqCYlDrVI3mw-6h9KLK_Bg6_QTdIJqGqQTqssID6E9EP2qzRnAeLwE

    Bài nói về lợi thế của con nhà giàu. Nhà nghèo ăn uống không đủ dinh dưỡng, kém thông minh, làm gì cũng khó khăn, không có phương tiện dễ dàng và thoải mái như con nhà giàu và tác giả ví như hai người đều đi bộ, người không đeo gánh nặng trên lưng thì đi thong dong dễ dàng và nhanh chóng hơn người vác nguyên cục nợ trên lưng.

    >>>Cái này chụy gọi là SI nè mọi người. Con nhà giàu làm khỉ gì có được những trải nghiệm của con nhà nghèo. Ví dụ như chụy nè. Được tuyển thẳng đại học nên cho đến giờ cũng không làm sao biết được không khí thi đại học là như thế nào. Lúc bắt đầu vào Sài Gòn học là tui đã ở nhà riêng trong hẻm tại Quận 1 cho nên đến bây giờ tui cũng chưa bao giờ có thể hình dung cuộc sống ở trọ, chung đụng nhiều người hay cuộc sống kí túc xá là thế nào. Tui chả biết gì về cái việc vừa học vừa làm cả. Bởi vì tốt nghiệp đại học xong tui mới bắt đầu đi làm. Túm lại những gì mà người khác trải qua tui chả biết gì. Ai ở hoàn cảnh nào thì có trải nghiệm ấy. Trải nghiệm nào cũng đáng giá, cũng là cái người nào chưa trải qua đều thèm khát. Cho nên bây giờ mình lỡ sinh ra trong nhà nghèo rồi thì ráng mà hưởng thụ những trải nghiệm do cuộc sống nghèo khổ mang đến, để lỡ lần sau tái sanh làm nhà giàu thì có muốn trải nghiệm cũng chẳng có cơ hội đâu nha bưởi. Nếu mình thành đạt giàu có thì con cái mình hưởng thụ cuộc sống giàu có, nếu không thì tụi nó trải qua cuộc sống nghèo khổ tự ti bị khinh bỉ bị chèn ép đủ điều. Sống nghèo hay sống giàu gì cũng là trải nghiệm của chính mình người khác có thèm muốn cũng chẳng được. Cho nên lỡ giàu thì hưởng thụ kiểu giàu, lỡ nghèo thì hưởng thụ kiểu nghèo. Đã gọi là hưởng thụ thì về mặt hình thức thì khác nhau còn về nội hàm thì y chang, có gì đâu mà khác. Mình thấy khác là do mình thích dòm qua dòm lại rồi so sánh thiệt hơn đủ kiểu, rồi thấy mình hơn người ta hay kém người ta rồi tự cao hoặc tự ti. Giàu hưởng thụ kiểu giàu. Nghèo hưởng thụ kiểu nghèo. Hình thức thì khác nhưng sự hưởng thụ chỉ có một, luôn giống nhau. Giống như nhà giàu muốn mua máy tính thì đơn giản trong 30 giây là mua xong cái máy đắt giá xịn xò. Đây là một dạng hưởng thụ. Còn chụy hổng có tiền thì khi mua máy tính phải suy tính thiệt hơn tìm cái vừa rẻ vừa tốt đủ thứ. Đây cũng là một dạng hưởng thụ. Nhưng mà chụy thích sự hưởng thụ này đấy, được không hahahahaha. Cái có đứa nói: chụy chỉ cần đi làm một thời gian là có ngay tiền mua sắm này nọ chứ gì, cần gì phải suy tính từng đồng từng cắc. Suy tính từng đồng từng cắc cũng là một dạng hưởng thụ à. Ví dụ nhà giàu ăn tô phở 1 triệu đồng, mình nghèo ăn tô phở 15 ngàn. Biết hưởng thụ thì thành phần tô phở dù khác nhau nhưng khi ăn một cách đầy hưởng thụ thì quá trình ấy có gì khác đâu, cũng là một đấy chứ.

    Túm lại người khôn là người biết sống một cách đầy hưởng thụ dù ở trong hoàn cảnh nào.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Túm lại người có chánh kiến là người có cuộc sống kim cương dù trong hoàn cảnh nào.Hi.

      Xóa
  27. Quay lại việc anh chàng này so sánh người giàu như người đi bộ mà không cõng gánh nặng còn người nghèo như người đi bộ mà có gánh nặng trên lưng nên đi rất khó khăn. Xời, lại ngu tiếp tập 2. Nên nhớ tụi nhà giàu không có gánh nặng trên lưng nên cả đời chúng chỉ biết đi bộ mà thôi. Còn tụi nhà nghèo cõng gánh nặng thiệt nặng trên lưng, nếu vẫn lê lết đi được. không bị gánh nặng đè chết thì một khi buông gánh nặng xuống, họ không chỉ biết đi mà còn có thể chạy như bay, kiếm hiệp gọi là khinh công ấy. Chỉ có người quen với việc đi bộ với gánh nặng thì khi gánh nặng buông xuống, họ mới có thể bay. Thử hỏi cái lũ chỉ biết đi bộ một cách thong dong thoải mái làm sao mà bay được chứ. Hổng thấy người ta luyện võ sao? Để có thể khinh công họ phải buộc đá nặng vào chân, rồi đào hố sâu 2-3 mét, cứ thế từ hố mà nhảy lên mặt đất. Đá càng ngày càng nặng, hố càng ngày càng sâu. Khi buộc đá mà nhảy được, khi tháo đá ra là họ có thể bay chéo chéo từ mái nhà này sang mái nhà khác ấy chứ. Cho nên mới có câu "cảnh khổ là nấc thang cho bậc anh tài" là vậy đó bưởi. Cây xương rồng có thể mọc được trên sa mạc cho nên nó mới cứng cõi chịu đựng được gió táp mưa sa bão bùng. Còn dân đẻ bọc điều, từ nhỏ đến lớn sống thoải mái ỷ lại quen thói, chỉ một cơn bão nhỏ là họ đủ sụp đổ rồi, vậy là gia tài từ tay họ chuyển qua tay mình thôi nghen hehehe.

    Túm lại người khôn luôn tìm ra lợi thế trong mọi hoàn cảnh sống.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không thấy nhiều gia đình tỷ phú tìm cách buộc gánh nặng lên lưng con họ để tụi nó học cách khinh công sao???

      Nhiều người thấy mình khổ quá cho nên không muốn con mình khổ giống mình thành ra gồng mình làm việc, dùng mọi âm mưu thủ đọan để giàu có, để cho con cái hưởng thụ cuộc sống giàu có, để tụi nó không phải sống khổ như mình. Làm giàu với suy nghĩ thế này chả trách "không ai giàu ba họ" là vậy đó nha bà con. Đời ông làm giàu, đời cháu phá của. Phải phá thôi, sao mà không phá được chứ.

      Xóa
    2. Túm lại người có chánh kiến luôn thấy ra lợi thế trong mọi hoàn cảnh sống. Hihi...

      Xóa
  28. Thiên tài Isaac Newton từng viết: Nếu tôi nhìn được xa hơn những người khác thì đó là vì tôi đứng trên vai của những người khổng lồ.

    >>>> Thiên tài mịa gì. Đây là một thèn ăn hại.
    Cứ nhắc đến mấy thèn ăn hại mà cả nhân loại đều tôn thờ và họ được gọi là thiên tài, bộ óc vĩ đại, bác học xuất chúng...này nọ là tui muốn chửi toáng lên như chửi tụi âm hồn vậy đó nha bà con. Cộng thêm thèn ăn hại Khổng tử được mọi người vinh danh là Vạn thế sư biểu (nghĩa là vị thầy của muôn đời)

    Moá. Moá. Moá. Toàn là một lũ ăn hại. Tụi bây toàn là lừa chuỵ. Chuỵ mà truy được cái gốc âm của tụi bây là chuỵ lôi từng đứa ra chửi tơi bời hoa lá hẹ. Chỉ có lũ đần mới đem tụi bây ra mà tôn vinh mà thờ cúng. Bởi bọn họ không biết rằng bọn họ đã bị tụi bây bán còn giúp tụi bây đếm tiền. Chuỵ khôn rồi nên còn lâu mới bị tụi bây đem bán rồi lại giúp bây đếm tiền nữa à.

    Biết sao tui gọi cái bọn thiên tài này là lũ ăn hại không mọi người? Bởi cái lũ ăn hại này dẫn loài người đi vào con đường từ một cuộc sống tràn đầy trí tuệ trở thành một cuộc sống tràn đầy tri thức. Trí tuệ càng nhiều thì con người ta càng nhẹ nhàng thanh thoát. Trong khi đó tri thức càng nhiều thì cuộc sống càng nặng nề, tràn đầy sở tri chướng, dẫn đến toàn là thành kiến và phán xét, lên án và chỉ trích.

    Cuộc sống của nhân loại từ thiên đường bị họ lôi xuống địa ngục, đã vậy còn phải xây tượng đài thờ phụng và cúng bái họ nữa chứ. Bởi tui nói rồi. Đã bị họ bán còn giúp họ đếm tiền là vậy đó.

    Cái được gọi là đứng trên vai người khổng lồ thực ra là đứng trên sở tri chướng của người đi trước để hình thành sở tri chướng sâu hơn nặng nề hơn. Cho nên câu nói của thèn ăn hại Isaac Newton được thông dịch ra như thế này mới đúng: "Nếu tui có thể tào lao hơn người khác, đó là vì tui đạp lên sở tri chướng của người đi trước để hình thành sở tri chướng mới." Đấy, nếu hiểu đúng nghĩa câu nói của Isaac Newton thì có phải đây là một tên ăn hại không bà con hihi.

    Tui thấy mấy thèn ngu tiến sĩ giáo sư ở các nước phát triển như Mỹ và Châu Âu mỗi khi viết ra cái gì thì phải trích dẫn đây là ý tưởng của ai và mình dựa vào nó để phát huy và phát triển lên như thế nào. Bởi không có gì là ý tưởng mới của mình. Mình toàn là phát triển dựa trên cái cũ. Nghĩa là cách giáo dục này là cách giáo dục để con người khắc sâu khắc đậm sở tri chướng, cứ người đi sau thì sở tri chướng nặng hơn người đi trước. Cho nên chuỵ khinh bỉ cái được gọi là giáo dục là vậy đó. Tri thức càng nhiều thì trí tuệ càng thấp. Hai cái này tỷ lệ nghịch với nhau. Càng nhiều tri thức thì càng nhiều sở tri chướng. Mà càng nhiều sở tri chướng thì cánh cửa đi vào trí tuệ càng hẹp. Cho nên người có học vị học vấn càng cao thì càng khó bước chân vào con đường đạo là vậy đó nha bà con.

    Trả lờiXóa
  29. Bởi vậy chuỵ khinh bỉ bây, khinh bỉ bây, khinh bỉ bây. Ba cái mớ tri thức tào lao của tụi bây đem đi mà chùi đít. Con người ta không cần những mớ tri thức này. Họ chỉ cần học cách online vào hệ thống vũ trụ thì khi họ cần gì họ có thể lấy ra từ đó mà phục vụ cuộc sống của mình. Phục vụ xong rồi thôi. Đừng có lăn tăn mà đi truyền đạt cho người này người nọ như một môn học. Mình có trí tuệ thì mình lấy được thông tin, không có thì thôi, nghĩa là điều đó không quan trọng với mình. Cuộc sống của ai thì người nấy sống. Cái gì cần thiết với họ thì họ mới cần, không thì thôi. Cái đách gì cũng gom vào người thì sẽ hình thành tri thức, từ đó sinh ra sở tri chướng, gây trở ngại con đường tiếp cận trí tuệ. Không thấy trong kinh thánh Chúa nói sao. Câu nói cụ thể thì chuỵ quên rồi, chỉ nhớ đại ý là khi Chúa trục xuất Adam và Eva ra khỏi Vườn Địa Đàng thì Chúa nói: Tri thức sẽ dẫn các ngươi đi vào con đường luân hồi sanh tử. Ý của Chúa là: Các ngươi cần mịa gì tri thức. Sống một cuộc sống tràn ngập trí tuệ thì không chịu, vậy thì bây cứ trôi lăn trong luân hồi sanh tử cho bây biết thế nào là lễ độ, cho bỏ tật dám cãi ý Chúa nha con hehehehe.

    Cho nên người nào muốn truyền cho mình cái này cái nọ, làm thế nào để làm tốt hơn, làm thế nào để.......... thì đây chính là cái đồ ăn hại nè bà con. Đã nó đem mình đi bán mà mình còn phải biết ơn nó nha, nghĩa là còn giúp nó đếm tiền nữa nè hihi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời, tui viết tiếp lời giải thích dài lắm nha. Viết gần xong cái nó tự động đăng xuất rồi bài viết chưa kịp đăng cũng mất tiêu luôn. Tui tròn mắt ngồi nhìn luôn nha. Cho nên ghét không thèm viết dài nữa. Viết ngắn gọn rồi đăng cho rồi hihi.

      Xóa
    2. Viết ngắn gọn lại nha.

      Ví dụ định lý Pitago hồi học cấp 3 hay học nè bà con. Pitago do tiếp cận trí tuệ (nghĩa là hệ thống vũ trụ) cho nên phát hiện ra các định lý này nọ. Rồi dùng nó ứng dụng vào cuộc sống của mình. Đây là con đường đúng đắn. Còn chúng ta chưa tiếp cận được trí tuệ nhưng bị buộc phải học những nguyên lý này thì những nguyên lý này không còn là trí tuệ nữa mà trở thành tri thức, nghĩa là sở tri chướng ấy. Giống như kinh thánh hay kinh Phật cũng là trí tuệ. Người chưa có trí tuệ mà đọc kinh thì những bài kinh này không phải là trí tuệ mà chính là tri thức, cho nên đọc kinh càng nhiều thì sở tri chướng càng tăng, càng khó giác ngộ nữa là khác. Bởi vậy khoa học và tôn giáo đâu có gì đâu mà khác. Từ trí tuệ mới đến định lý, nguyên lý, phương pháp, cách thức làm hay hành động hay sống. Đây là con đường tự nhiên. Chúng ta lại toàn đi ngược nha. Chưa tiếp cận được trí tuệ cho nên toàn là dùng tri thức để sống để hành động, cho nên sống càng nhiều hành động càng nhiều đọc kinh càng nhiều thì càng ngu là vậy đó hahahaha.

      Xóa
  30. Cái này là tui chôm trên FB nha bà con.

    "Không phải ngẫu nhiên Rockefeller trở thành tỷ phú giàu bậc nhất lịch sử nhân loại. Sự chú ý đến từng tiểu tiết của ông đã góp phần tạo nên thành công đó.

    John D. Rockefeller thành lập Standard Oil năm 1870 và đã biến nó thành công ty lọc dầu lớn nhất thế giới. Bản thân ông cũng gặt hái thành công vang dội khi trở thành tỷ phú USD đầu tiên trên thế giới. Nếu tính theo tỷ giá hiện tại, Rockefeller ước tính sở hữu khối tài sản trị giá 336 tỷ USD.

    Cũng như rất nhiều tỷ phú tự thân khác trên thế giới, Rockefeller khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Trong quá trình lãnh đạo Standard Oil, ông nổi tiếng với việc chú ý đến từng chi tiết và không ngừng theo đuổi hiệu quả. Ngay cả trong những năm khi Standard Oil đã trở thành một tập đoàn khổng lồ, Rockefeller vẫn tiếp tục tìm mọi cách để cải thiện hoạt động.

    Vào đầu những năm 1870, trong một lần đi tham quan một nhà máy đóng lon dầu hỏa 5 gallon (khoảng 19 lít) để xuất khẩu ở thành phố New York, Rockefeller nhìn thấy một chiếc máy đang hàn nắp vào thân lon dầu.

    Ông liền hỏi người vận hành máy: "Bạn sử dụng bao nhiêu giọt chất hàn để hàn hoàn chỉnh một chiếc lon?".

    Người này đáp: "40 giọt, thưa ngài".

    Rockefeller hỏi tiếp: "Vậy bạn đã bao giờ thử dùng 38 giọt chưa?".

    "Thưa ngài chưa".

    "Bạn có phiền không nếu thử hàn một số lon bằng 38 giọt và cho tôi biết kết quả?".

    Sau đó, khi sử dụng 38 giọt chất hàn, họ phát hiện một số lon bị rò rỉ nhưng với 39 giọt, mọi thứ đều ổn. Cuối cùng, kết quả là 39 giọt chất hàn đã trở thành tiêu chuẩn mới cho tất cả các nhà máy lọc dầu của Standard Oil.

    Đáng ngạc nhiên hơn nữa là khi Rockefeller tiết lộ về kết quả mang lại: Chỉ một giọt chất hàn giảm đi đó đã giúp Standard Oil tiết kiệm 2.500 USD trong năm đầu tiên. Hoạt động xuất khẩu dầu của công ty tiếp tục tăng gấp đôi và thậm chí là gấp 4 lần, dẫn đến việc số tiền tiết kiệm được từ tiêu chuẩn 39 giọt chất hàn đã tăng lên đến hàng trăm nghìn USD.

    Trong một cuốn sách, tác giả Ron Chernow cho biết từ ngoại hình, thói quen hàng ngày, các mối quan hệ nghề nghiệp cho đến nỗi ám ảnh về những con số, Rockefeller đều chú ý đến từng tiểu tiết. Những chi tiết nhỏ này kết hợp lại để tạo nên doanh nhân quyền lực bậc nhất thế giới. Ngoài để ý đến công việc, ông trùm dầu mỏ còn dành thời gian quý giá của mình để hiểu những người làm việc với ông rõ hơn và luôn tôn trọng mọi người.

    Bài học từ Rockefeller

    Vị tỷ phú luôn tiếp cận công việc kinh doanh của mình với tư duy cải tiến không ngừng thông qua đo lường, theo dõi, thử nghiệm và lặp lại để tìm ra thứ hiệu quả nhất.

    Hơn ai hết, ông hiểu rằng ngay cả một xu tiết kiệm được cũng sẽ được nhân lên hàng nghìn lần đối với hoạt động kinh doanh khổng lồ của tập đoàn. Đối với chúng ta, điểm khởi đầu dễ dàng nhất khi học theo Rockefeller là tìm các "điểm nghẽn" cũng như giải pháp để khắc phục chúng, dù là trong công việc hay cuộc sống.

    Với mọi doanh nghiệp, dù bạn chỉ mới bắt đầu hay đã điều hành một công ty lớn, đều có những điều mà bạn có thể làm để tạo ra hiệu quả. Hãy đặt câu hỏi bạn đã làm gì để kiểm tra xem mình có đi theo hướng cải thiện hay không? Ví dụ đơn giản, bạn có thể tăng mức phí mỗi giờ đối với dịch vụ mà bạn cung cấp, tăng cường kết nối với khách hàng tiềm năng hoặc đối tác hay tìm những điểm gây "rò rỉ" chi phí… Có những thành tựu lớn mà bạn có thể gặt hái chỉ bằng việc tạo ra thay đổi nhỏ.

    Nguồn: Entrepreneur, Doanh nghiệp và Tiếp thị

    >>>> Người viết cái bài học rút ra này là một thèn ngu còn gọi là một thèn tào lao bỏ mịa. Rõ ràng ông tỷ phú này khi ổng nhìn vào quy trình hàn, ổng tập trung nhìn, ổng chú tâm nhìn cho nên khi ấy trí tuệ ổng bừng sáng, ổng mới nghĩ ra cách tiết kiệm 1 giọt hàn được chớ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những người lãnh đạo hay người thành công trong kinh doanh toàn là người có khả năng tụ tinh thần lại, nghĩa là có khả năng chú tâm vào một điểm. Nhớ cha nội nào đó nói không: Chỉ cần cho tui một điểm tựa, tui có thể bẫy cả trái đất. Điểm tựa ở đây chính là sự chú tâm, sự tập trung tinh thần ấy. Chỉ cần có cái này thì đánh đâu thắng nấy thôi, không cần lăn tăn đeo bám trường này lớp nọ chuyên gia này chuyên gia kia để học cách làm giàu học cách kinh doanh thành công. Cái duy nhất giúp ích cho mình là MỘT ĐIỂM TỰA (không phải ô dù đâu hihi). Khi mình có MỘT ĐIỂM TỰA vào bất cứ cái gì mình nhìn thấy, mình suy nghĩ hay mình làm thì mình đều thành công. Hổng tin làm thử đi.

      Muốn chơi chứng khoán phải không? Học cách cơ bản để đọc bảng chứng khoán thôi, rồi sau đó cầm bảng chứng khoán học cách chú tâm nghĩa là tạo ra MỘT ĐIỂM TỰA vào bảng chứng khoán ấy, đảm bảo có thể nhìn ra tương lai lên xuống của một cổ phiếu luôn ấy, không cần lăn tăn rình mò nghe lời người này người nọ. Những người thành đạt toàn là người như vậy ấy, rồi từ họ mới hình thành một trào lưu, một phong trào, rồi người khác nối gót theo đuôi để hưởng ké.

      Ví dụ khác là trong mùa dịch covid 19 này nhiều người không tin vào những gì chính phủ nói nên lăn tăn nghe mấy đài nước ngoài để biết “sự thật.” Bây ngu bỏ mịa. Khi mấy cha nội chính phủ lên tivi hay báo đài để nói để phát biểu về một vấn đề một chính sách nào đó. Bây chỉ cần tạo ra một điểm tựa vào trong bài báo hay bài phát biểu của họ thì bây có thể thấy được cái mà họ không nhắc đến hay cái mà họ không muốn hoặc không thể nhắc đến trong bài phát biểu của mình luôn ấy. Lúc ấy họ giống như bị lột truồng trước mặt mình vậy. Thú vị không? Thú vị lắm đó. Cho nên người biết cách tạo ra một điểm tựa mới sống một cách đầy thú vị không hề nhàm chán được chứ hehehehehe.

      Xóa
    2. Bởi nhiều người cứ tưởng là phải vào chùa phải cạo đầu phải ăn chay này nọ mới là TU. Cần khỉ gì. Trong cuộc sống bất cứ lúc nào nơi nào mà mình đều học cách tập trung tạo ra MỘT ĐIỂM TỰA thì khi ấy mình đều đang tu. Thích ăn thịt hả? Khi ăn thịt mình tạo ra một điểm tựa thì mình có thể thấy những cái mà người khác không thể thấy. Thích làm nghệ thuật, thích kinh doanh, thích trồng trọt, thích lừa gạt thiên hạ, vân vân, thích gì làm nấy, nhưng khi mình làm mình học cách tạo ra điểm tựa thì khi ấy mình đều đang tu.

      TU là vầy nè!

      Đầu tiên học cách tạo ra điểm tựa trong lĩnh vực mình thích.

      Sau đó là tạo ra điểm tựa trong các lĩnh vực khác nhau.

      Sau đó nữa thì quá lười trong việc tạo điểm tựa rồi nên không tạo nữa, giống như tỷ phú thì lười đếm tiền lẻ vậy đó.

      Khi mình tạo điểm tựa và sử dụng điểm tựa thì nó giống như là thần thông hay phép màu vậy đó bà con. Nhưng mà dù có thần thông hay phép màu thì đó vẫn chưa phải là đỉnh núi cuối cùng, phải leo tiếp mới được hihi.

      Xóa
  31. Một Điểm tựa hay Trung đạo hay Những Linh hồn! Má ơi! Chúng con sẽ nắm bắt cho bằng được! Maya ơi....

    Trả lờiXóa
  32. Mọi người đọc bài báo này đi nha!

    https://cafebiz.vn/neu-muon-nhan-doi-thu-nhap-ban-can-nam-vung-quy-luat-vi-dai-luat-nhan-qua-20211007091523596.chn

    Cái được nói ở đây, giống như tui mô tả ở đâu đó rồi đó, gọi là đứng trên vai người khổng lồ hoặc là hưởng ké luồng năng lượng may mắn từ người thành đạt giàu có. Mình cũng đạt được cái họ đạt được thậm chí đạt được nhiều hơn, nhưng mãi mãi mình vẫn chỉ là kẻ bám đuôi, kẻ ăn theo, kẻ ăn bám. Mãi mãi bị đè nặng bởi sở tri chướng. Chỉ khi nào rùng mình tự đứng dậy, tự mình phát hiện ra tất cả các quy luật mà không cần ai nắm tay chỉ bảo hay hướng dẫn, nghĩa là mình dẹp sạch mọi cái biết trước đó, bắt đầu lại từ đầu thì mình mới có trí tuệ, bằng không tất cả chỉ là tri thức mà thôi, tri thức tích luỹ theo kinh nghiệm, theo năm tháng sống và làm việc. Còn trí tuệ thì không cần tích luỹ gì cả, hễ cần là có. Người nhiều tri thức thường cố chấp cực đoan đến mức bảo thủ, thề chết không đổi ý, cho nên tui nói rồi chỗ Atula giới của tui toàn là người giàu có thành đạt ông hoàng bà chúa không đó nha, túm lại toàn là người nổi tiếng. Họ nổi tiếng nhờ họ làm theo công thức và kiên trì bảo vệ công thức ấy cho bằng được. Đối tượng này cực kỳ khó bước chân vào đạo. Giống như một vị vua đang cai trị rộng khắp, vui sướng trong lãnh địa của mình, tự nhiên giờ có người bảo ông vua này bỏ ngai vàng cho người khác đi, tay trắng đầu trần thân mình nhồng nhộng ra khỏi hoàng cung bắt đầu lại từ đầu thì dễ có mấy ai chấp nhận được chứ.

    Bởi, ai bước chân vào Atula giới rồi, muốn ra hả? Khó lắm nha bưởi. Toàn là lăn lên lộn xuống trong các tầng lớp giai cấp khác nhau của Atula giới thôi nha. Hỏi chuỵ đi. Cái này chuỵ rành lắm nè hehehehehe. Ở hoài ở miết thì bảo sao không rành.

    Cho nên cái lũ Atula có những đặc tính mà không giới nào có được. Đó là tính kỷ luật nghiêm minh (toàn làm theo công thức thì bảo sao không kỷ luật) và tính hiếu thắng hiếu chiến cực đại (nếu không thì sao họ giàu có thành đạt và nổi tiếng được chứ; cuộc sống là một trường tranh đấu mà). Còn một đặc tính nữa là khát máu (bởi họ cực khát vọng bảo vệ cho bằng được thành quả) Vô tâm cực đoan bảo thủ đến mức ngu xuẩn thì khỏi phải nói rồi.

    Nói vầy không phải là chê tụi quỷ Atula đâu nha. Tui toàn là khen à, đồng bọn mà, hổng khen sao được. Mọi người thấy những tính chất trên toàn là tính cách của người lãnh đạo và người thành công không, đúng không? Bảo sao Atula giới của tui không giàu sao được? Bởi, cần khỉ gì lên thiên đường. Atula giới có tất cả mọi thứ trong tam giới (nếu không có thì đi cướp về, rồi sẽ có thôi hahahaha).

    Thấy hông? Chỗ này vui nè! Rất hân hạnh được đón tiếp quý khách đến Atula giới!!!! hahahaha.

    Trả lờiXóa
  33. “Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không phải trắng, tức là đen.

    Ngươi không hỏi, nói không chừng nó còn ngượng ngùng nói, nhưng nếu ngươi hỏi, lời nói của nó chắc chắn không để ý đến mặt mũi gì của ai, khẳng định dựa theo suy nghĩ trong lòng, có thể nói là vô cùng thản nhiên đánh giá.”

    >>> Đọc cái này xong cái tui hơi bị đau đầu à. Biết sao hơm? Bởi vì tả rất giống tui nhưng vấn đề là ........... tui không phải trẻ con. Chẳng lẽ lại là "con nít lâu năm" sao ta. Túm lại là đừng có hỏi. Hỏi chi cho tui nói thiệt rồi lại đau lòng hahahahaha. Lúc trước tui vậy đó nha bà con. Nghĩ sao nói vậy, vậy mới không phải nhớ mình đã nói cái gì. Còn nói vòng vòng xong mắc công phải ghi nhớ mình đã nói gì. Chậc, làm con nít lâu năm mấy chục năm, tai hại biết bao nhiêu người rồi ha. Bây giờ già đầu nên khôn hơn chút, nghĩ xong im luôn, nói chi cho người ta chửi khakhakha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái sự này phải để ý nha bà con! Tầm thường thì là trẻ trâu! Hehehe... Phi thường thì là anh nhi hạnh đó à!Hi.

      Xóa
  34. Cái này là tui thấy quảng cáo trên trang mà tui hay mua hàng online. Tò mò tui vào inbox hỏi thử nha.

    - Chào bạn, xưởng mình đang tìm thợ GIA CÔNG MÈO THẦN TÀI VÀ HOA (dùng cho ngành nail.) Công việc này xưởng mình cho mọi người nhận về nhà gia công kiếm thêm thu nhập. Bạn đã làm bao giờ chưa ạ? Và muốn tham khảo công việc nào để mình tư vấn cho bạn.

    >>> Rồi, xong, nghe tới mèo là liu xiu. Có lý nha. Nhận làm mèo lấy tiền nuôi mèo. Cả ngày toàn là mèo. Vậy thì nhận thôi hehehe.

    - Xin tư vấn.

    - Công việc rất đơn giản, chỉ cần làm theo khuôn mẫu có sẳn. TRANG CÁ NHÂN CỦA MÌNH CÓ VIDEO CHI TIẾT CÔNG VIỆC – ĐỊA CHỈ VÀ HÌNH ẢNH CỦA XƯỞNG MÌNH. Bạn tham khảo rồi mình tư vấn kỹ hơn nhé.

    - Tui cực thích mèo cho nên muốn làm mèo. Chưa bao giờ làm công việc này nhưng thấy có vẻ phải vô cùng tỉ mỉ cho nên muốn làm thử xem độ tỉ mỉ của mình ra sao. Tiền mua nguyên vật liệu là bao nhiêu vậy bạn? Nhận hàng rồi giao tiền được không?

    - Giá một bộ đầy đủ là 400k miễn phí ship. Một bộ làm được 1000 sản phẩm, bên mình thu mua lại giá 2000đ/sản phẩm, làm xong 1 bộ bạn sẽ nhận được 2 triệu. Bạn cứ làm tầm 2-300 sản phẩm có thể gửi một lần để nhận tiền thanh toán nha. Nên mình đảm bảo uy tín nha.

    - Làm xong rồi thì mình phải ra bưu điện gửi ngược lại cho bạn và tiền ship này mình tự trả, đúng không bạn?

    - Bên mình sẽ chịu phí ship cả khi hàng đi và thành phẩm về nên khi nhận nguyên liệu bạn chỉ thanh toán cho ship 400k giúp mình, không phát sinh thêm nha bạn.

    - Ồ, hiểu rồi. Để tui lên trang của bạn nghiên cứu cách làm và quy trình đã rồi có gì tui hỏi tiếp.

    - Ok bạn.

    Rồi tới luôn, mọi người thử vô FB này xem. Độ tỉ mỉ chắc cũng bằng mấy ông lạt ma Tây Tạng vẽ 1 phần của tranh thangka à.

    https://www.facebook.com/mi.hue.739

    Hổng hiểu sao mọi người hay xem mấy cô công nhân làm mấy công việc thủ công phải lặp đi lặp lại một cách nhàm chán là nghề thấp kém, còn mấy cha ngồi bàn giấy mới là thành phần trí thức tinh anh trong xã hội. Tui thấy công việc nhàm chán mà làm một cách chú tâm thì mới khó nha. Cái này giống như thiền vậy đó mọi người. Khi phải lặp đi lặp lại một hành động rất dễ rơi vào thói quen, làm y như robot. Hành động lặp đi lặp lại mà mình làm một cách chăm chú, không rơi vào làm như robot thì đây chính là thiền chứ còn cm gì nữa. Tui muốn làm mấy công việc này lâu rồi nhưng mấy KCN chỗ tui không cho nhận hàng về nhà làm mà bắt phải đến xí nghiệp. Thôi, chuỵ lười lê lết tấm thân lười chảy thây ra cửa lắm cưng.

    Để tui nghiên cứu vụ làm mèo thần tài này cái coi. Có điều bạn ấy nói người mới bắt đầu thì nên làm cái dễ nhất, nên bắt đầu làm từ gấu trước rồi hãy sang làm hoa với mèo hihi.

    P.s Ai mà đang làm những công việc lặp đi lặp lại một cách nhàm chán hoặc có cơ hội làm một cách dễ dàng. Ví dụ nhà có sẳn xí nghiệp nhà máy (cái mình vô mình giành làm với công nhân luôn) thì mọi người cứ làm thử một thời gian đột nhiên phát hiện ra luôn tại sao trong một xã hội tầng lớp công nông PHẢI làm chủ và tại sao cha nội Pol Pot giết sạch mấy thèn cổ cồn trắng liền chứ gì hihi.

    Sao tui nghi tui mà có quyền có chức trong tay tui cũng đem thành phần trí thức ra giết sạch quá vậy ta hahaha. Vì vậy để cho an toàn mọi người không nên giao tui bất kỳ quyền hành nào hết nha, mắc công xã hội lại rối loạn lắm à hehehe.

    Trả lờiXóa
  35. Trên Facebook có một video về một nữ đầu bếp vừa xào món ăn vừa múa chảo. Mới đầu nhìn thấy giống như bà khùng nhưng mà cách này hay nè mọi người. Biết sao không?

    Người thường xuyên nấu ăn phải tiếp xúc nhiều với lửa, ngày qua tháng nọ hấp thu nhiều hơi nóng vào người, thành ra cái phần dương trong cơ thể khá mạnh. Nếu không có cách giải toả bớt phần dương này thì sẽ vô cùng sân si cộc cằn và khó tính. Cho nên cái cô đầu bếp này vừa nấu vừa múa chảo cũng là một cách hay để xả bớt dương khí trên người đi.
    Bởi, cái gì cũng phải cân bằng, ngay cả trên cơ thể mình cũng cần có âm dương cân bằng hài hoà thì mới được xem là khoẻ mạnh được chớ.

    Cái này chỉ là ví dụ thôi, còn mỗi người phải tự xem xét trong cuộc sống hằng ngày của mình, nơi mình ở, làm việc, nghỉ ngơi, thậm chí ngay cả công việc mình làm có ảnh hưởng đến sự cân bằng âm dương trong cơ thể hay không. Nếu có thì mình nên cân bằng lại bằng cách nào. Có những nghề tạo ra nhiều dương khí vô cùng như nghề nấu ăn, cũng có những nghề tạo ra nhiều âm khí như nghề mai tang người chết hoặc thợ lặn, đánh bắt cá này nọ. Đầu tiên phải biết rõ nghề của mình tạo ra nhiều dương khí hay âm khí. Phải biết cái này trước thì mới nghĩ đến cách cân bằng nó được chứ. Đừng hỏi chuỵ. Chuỵ cũng không biết đâu. Mọi người tự suy gẫm đi chứ hihi.

    Trả lờiXóa
  36. Tui chỉ biết có 3 cảnh giới thôi nha. Mấy cái kia không biết đâu cho nên mọi người khỏi hỏi. Biết sao không?

    Thứ nhất là Atula giới. Tui là Quỷ Vương ở chỗ này, không biết sao được chứ, bọn Atula còn lại vừa là đồng bọn vừa là lâu la, đàn em, tiểu đệ.

    Thứ hai là súc sanh giới. Tui là Mẹ của tụi nó nha. Tụi súc sanh toàn là con tui không đó. Ai đụng tới con tui là tui lồng lộn lên à. Động vật thuộc họ mèo thì xem như là thái tử đi. Còn lại toàn là công chúa và hoàng tử của tui không đó nha.

    Thứ ba là Địa ngục. Biết sao hơm? Đây là kẻ thù của tui nha. Lũ quỷ keo kiệt ở địa ngục đóng cửa không cho tui vào bảo sao tui không thù không oán chứ. Ngoài ra kẻ thù của tui bị tui cho xuống địa ngục ráo trọi. Cho nên địa ngục là kẻ thù của tui nha.

    Ủa, vậy còn con người thì sao chuỵ?

    Con người hả? Nô lệ của con tui. Thấy mấy đứa nuôi chó mèo không? Toàn là làm osin cho tụi nó, làm một cách sung sướng và thoả mãn mới ghê chứ hahaha.

    Đã thân là nô lệ mà bày đặt phản chiến, vùng dậy ăn hiếp ngược đãi các công chúa hoàng tử của chuỵ. Cho tụi bây chết hehehe.

    Đấy, tui chỉ biết 3 chỗ này thôi. Kẻ thù của mình thì mình phải biết rồi. Không nghe câu: Kẻ hiểu mình nhất là kẻ thù của mình sao. Còn đồng bọn hợp tác cùng tụi đàn em thì dĩ nhiên phải biết rồi. Con mình mà mình còn hổng biết thì sao gọi là Mẹ được chứ nhỉ hihi!

    Trả lờiXóa
  37. Người phụ nữ hỏi lão già: “Ông bán số trứng này giá bao nhiêu ?”

    Ông lão bán trứng trả lời: “3.000đ một quả, thưa bà.”

    Người phụ nữ liền nói: “6 quả 12.000đ, không bán tôi mua chỗ khác.”

    Ông lão bán trứng nói: “Cứ mua với cái giá mà bà muốn. Có thể đây là khởi đầu tốt, bởi từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa bán được quả nào.”

    Người phụ nữ lấy những quả trứng và rời đi, lòng thầm đắc thắng. Bà ta ngồi trên chiếc ô tô ưa thích của mình, tới một nhà hàng sang trọng để dùng bữa với bạn bè. Ở đó, bà và người bạn gọi bất cứ món ăn nào họ thích. Sau đó, bà ra quầy thanh toán. Hóa đơn trị giá 1.950.000 trả tới 2 triệu và còn dặn người chủ nhà hàng không cần thối lại.

    Tình huống này xem ra khá quen thuộc với người chủ cửa hàng, nhưng thật quá nhẫn tâm với ông già nghèo khổ bán trứng gà kia.

    Vấn đề mấu chốt ở đây là: Tại sao chúng ta cứ phải tỏ ra quyền lực với những người nghèo khó ? Và tại sao chúng ta luôn hào phóng với những người thậm chí không cần đến sự hào phóng của chúng ta ?

    >>> Một câu hỏi rất ngu. Người phụ nữ làm như thế mới là bình thường. Làm ngược lại mới là khác thường. Vấn đề này tui thường xuyên thấy. Khác ở chỗ là món hàng mua khác nhau. Có khi là quả trứng, có khi là bó rau, có khi là trái dừa. Và cuối bài luôn luôn là câu hỏi y chang vậy đó. Đố mọi người tại sao tui nói đây là một câu hỏi ngu. Muốn biết không? Tự quán sát bản thân mình là sẽ biết thôi hà. Chèn ép kẻ yếu và run sợ trước kẻ mạnh, ai mà chẳng vậy, không cần làm màu đâu nha bà con. Câu đố đó, ai trả lời được không hehehe?

    Trả lờiXóa
  38. Thế giới nhị nguyên luôn có hai mặt thuận nghịch. Là thao trường của những bậc hậu đắc trí giả. Hi.

    Trả lờiXóa
  39. Đọc bài viết này đi nha bà con

    "Tôi thấy bức ảnh này rất có sức nặng, Mark đi giữa một rừng người đang trải nghiệm công nghệ, ai cũng đeo cái thứ ch.ết t.iệt ấy, trừ anh.

    Tương tự như thế, ở ngoài kia, trong một rừng người đang ngày càng trở thành con ngh.iện của Facebook thì cha đẻ của nó lại không nghiện.

    Giống như Walter White chế ra thứ m.a t.ú.y đá tuyệt đỉnh trên đời nhưng chưa bao giờ dùng nó vậy. Mark vẫn đọc sách, chơi thể thao, đi du lịch, mang dép lê đến Việt Nam, sống một cuộc đời thật đáng sống.

    Facebook của anh đang g.iết thời gian của rất nhiều người, khiến người ta ngày càng trở nên lười đọc. Bản thân tôi một ngày lướt qua newsfeed, đọc hàng loạt status rồi các link đi kèm cũng không còn thời gian để đọc thêm nhiều sách.

    Viết xong bài cho báo là đã mệt nhoài, nhìn chữ đã muốn nôn ngược trở ra. Bây giờ, Mark nghĩ ra cách biến nút like thành một loạt cảm xúc.
    Từ chuyện chỉ mất một giây cho nút Like, giờ ta sẽ mất thêm rất nhiều giây để chọn cảm xúc chính xác của mình khi đọc status.

    Một ngày, chúng ta cống nạp bao nhiêu thời gian cho Mark, trong khi trước đây, ta dùng thời gian ấy cho những người mà ta yêu quý, cho những thú vui hữu ích như đọc sách, xem phim.

    Tôi thấy có nhiều người, ngồi nhậu với bạn mà vẫn coi có ai like hay comment Facebook của mình không. Ta ôm điện thoại và máy tính bảng nhiều hơn ôm vợ.

    Những mối quan hệ thân tình trên xã hội mất đi chỉ vì Facebook, khi ta lỡ viết một vài câu vu vơ hoặc comment thể hiện quan điểm.

    Trong khi đó, Mark ở ngoài kia mỉm cười, y biết tất cả về ta, ta thích cái gì, thích ai, quan tâm cái gì, quan điểm chính trị ra sao, con cái ta học trường nào, ta có đang chat chít với bồ nhí không.

    Khi Mark nghĩ ra cái Mark Safe ở vụ Paris, người ta tôn vinh anh với những lời hoa mỹ nhất. Anh cho đi 95% tài sản, vì cũng chỉ vài năm sau, anh đã có lại đúng con số ấy.

    Anh giàu quá, anh nắm mọi thứ trong tay, anh tạo ra trend, anh chi phối cảm xúc của con người. Anh cứ hỏi ta: "Hôm nay bạn thấy sao", và ta trả lời anh như thần dân có trách nhiệm trả lời Vua của mình.

    Và anh, dần trở thành một Chúa trời mới, trong thế giới mà anh ta tạo ra, anh tự đặt ra luật chơi, chúng ta chỉ có việc im lặng và trở thành nô lệ của anh.

    Mark, anh giỏi thật, và cũng dã man thật!

    Nguồn: Bing Bong Bot"

    >>>> Bây giờ tụi bây đã tin chuỵ chưa? Mấy cái đứa mà tụi bây gọi là thiên tài thật ra toàn là một lũ ăn hại. Tụi bây đã bị họ bán còn giúp họ đếm tiền khakhakhakha.

    Bày đặt khoá FB của chuỵ. Cho mày khoá luôn, chuỵ đếch thèm. Chuỵ mở FB mới chỉ để mua hàng online thôi, bởi vì chuỵ mày quá lười chường cái mặt ra đường nên chuỵ phải mua hàng online.

    Bởi tui nói rồi: Con nít mà dùng laptop, iphone, ipad quá mất tập trung, ngay cả người lớn còn không kềm chế được sự quyến rũ của mạng thì đừng nói gì dến con nít. Mua cho mỗi đứa một cái máy đọc sách. Cho tụi mày đọc đã đời luôn. Ngay cả phim chuỵ cũng không thèm xem mặc dù phim ảnh miễn phí trên youtube quá trời quá đất. Hơn 10 năm không xem phim rồi nên số lượng phim ảnh mà chuỵ chưa xem có mà hàng đống. Nhưng bây có cho xem miễn phí chuỵ cũng không thèm xem. Bởi vì nó quá ồn. Mở phim lên nghe người này người kia nói lao xao rồi đủ thứ mọi âm thanh hỗn tạp. Xong cái chuỵ nghĩ: Chỉ có lũ điên mới ngồi xem phim hết bộ này đến bộ kia. Thế giới này chưa đủ ồn hay sao mà bây còn bày đặt tạo ra phim ảnh âm nhạc để nâng độ ồn lên. Bây cô độc đến mức đó rồi à!!!

    Chuỵ chỉ thích không khí giống như của thư viện vậy đó. Mỗi đứa ngồi một góc im lặng ôm sách đọc. Đứa nào nói chuyện thì xách cổ nó vứt ra ngoài. Vậy là xong.

    Thế giới của sách và những con chữ có những bí mật riêng. Chuỵ nhờ bị bệnh nghiện chữ nên phát hiện ra vô số điều thú vị từ những con chữ. Hôm nào đẹp trời chuỵ nổi máu siêng sẽ tiết lộ cho biết. Bây giờ chuỵ bị bệnh lười rồi hehehehe.

    P.S Thỉnh thoảng chuỵ có xem phim nhưng xem bằng cách tắt âm thanh mở phụ đề, vừa xem hình vừa đọc chữ, giống như đọc truyện tranh vậy đó.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ơi, bí mật riêng và thú vị của thế giới sách và những con chữ là gì vậy ạ? Chị nổi máu siêng cho em biết với ạ :))

      Xóa
    2. Tự mình khám phá mới vui chứ, nói ra mất hứng sao!

      Xóa
    3. huhu. dạ :((.

      Xóa
  40. Hacker dễ thương nhất hành tinh. Nếu tui mà làm hacker, tui cũng làm theo phong cách này, rất hợp với khẩu vị của chuỵ.

    "Sự việc vừa xảy ra trên trang web truyện lớn nhất Trung Quốc, khiến cộng đồng mạng lẫn cả chính tác giả ngỡ ngàng ngơ ngác.

    Tác giả của tiểu thuyết cho biết lý do dừng cập nhật là bởi một hacker cho rằng câu chuyện đang viết ra quá tệ, nên sau khi đánh cắp số tài khoản vào xem trước nội dung đã quyết định sửa đổi lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, viết ra một cốt truyện mới dài tới... 20.000 chữ. Và ngạc nhiên hơn nữa khi tác giả nói rằng sau khi xem xét chi tiết cốt truyện và dàn ý mới được viết bởi hacker, tác giả thấy nó khá thú vị và sẽ viết lại theo hướng đó.

    Hóa ra, người hack vào tài khoản chính là một độc giả của tác giả này. Vì hacker cho rằng tác phẩm đang viết ngày càng tệ, đồng thời cảm thấy tiếc cho gói đăng ký của mình để theo dõi tiểu thuyết này nên đã tìm cách đánh cắp rồi lẻn vào tài khoản của tác giả.

    Thậm chí, tin tặc này còn để lại một tin nhắn cho tác giả: "Tôi không biết (bạn) đang viết cái gì gần đây. Tôi cảm thấy tiếc cho đăng ký của mình, vì vậy tôi đã lẻn vào và đ.ánh c.ắp tài khoản của bạn."

    "Tôi đã thay đổi các chương cho bạn, nhưng tôi không thể sửa chữa một số tình tiết không hợp lý, và tôi đã sắp xếp lại đề cương cho bạn, không cần cảm ơn."

    Không chỉ vậy, tay hacker còn nhiệt tình và chu đáo tới mức giúp tác giả thiết lập tường lửa cho tài khoản của mình: "Số tài khoản, mật khẩu và mật khẩu của bạn quá dễ đoán. Ít nhất hãy đổi nó thành một thứ phức tạp hơn. Ngoài ra, phần mềm đang treo trên máy tính nhưng tường lửa chưa được bật. Đừng lo, tôi sẽ cài đặt cho bạn, cũng không cần cảm ơn".
    Chưa hết, tin tặc còn nhiệt tình nhắc nhở thêm tác giả: "Đừng lộn xộn bấm vào các đường link lạ trên điện thoại, cẩn thận kẻo lại bị đánh cắp, đồ ngốc!"

    >>> Không chỉ là công việc, bất cứ điều gì mà mình muốn nó trắng thì nó có thể trắng, mình muốn nó đen thì nó có thể đen. Cho nên mọi thứ đều xuất phát từ chính mình, chứ đừng có mà đổ thừa cho hoàn cảnh, cho người này người nọ. Chỉ có kẻ không biết mình mới hay đổ thừa.

    Trả lờiXóa
  41. Cái được gọi là cõi âm thực ra họ sinh hoạt y như mình, nghĩa là người ở cõi dương, nghĩa là người sống ấy. Nhưng mà khi mình ở cõi dương mình không có cảm giác rờn rợn như ở cõi âm. Khi nào lạc vào cõi âm, mình thấy cảnh sinh hoạt này nọ giống y cuộc sống hằng ngày của mình; sự khác biệt là khi ở cõi âm mình nhìn đâu cũng có cảm giác rờn rợn. Bất cứ khi nào có cảm giác này dù mình thấy mọi người vẫn sinh hoạt bình thường thì khi ấy mình đang ở cõi âm đó nha bà con.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng còn tùy cõi âm đó là phúc báo hay họa nữa chư. Hi.

      Xóa
  42. Con kính đảnh lễ Thầy, thưa Thầy, con là người nóng tính nên hay nổi nóng và nhiều khi không kiềm được cơn nóng của mình.

    Từ khi con học quan sát tâm, mỗi lần nổi nóng con như tách ra làm hai. Một "thể vô hình" đang nhìn thấy con đang nóng, thấy con đang buông những lời không hay, thấy tất cả hành động của con lúc đấy, cả cái nhăn mặt nhíu mày đều thấy, và tự thấy rằng như thế là không hay tí nào, đồng thời "thể" đấy cảm nhận được sự tổn thương của đối tượng khi nghe những lời con thốt ra.

    Càng về sau này khi nổi nóng, thì "thể" kia tự nói với con rằng khoan đã, bình tĩnh, rồi cho con thấy những ưu điểm của đối tượng, rõ biết con người nhân vô thập toàn, có lúc này thì cũng có lúc kia.

    Ngay cả khi những người khác cùng phàn nàn về một người nào đó, "thể vô hình" cũng toàn cho con thấy những ưu điểm của đối tượng, rồi gạt cái sự phàn nàn đó, xoa dịu mọi người.

    Trước đây con không được như thế, nay con thật ngạc nhiên về chính mình.

    Con kính trình Pháp Thầy.

    Còn kính chúc Thầy, Quý Sư trong chùa, quý đạo hữu thật nhiều khoẻ, an toàn qua mùa dịch. Con kính đảnh lễ Thầy.

    TRẢ LỜI:

    "Thể" đó chính là Tánh Biết, Lương Tri hay Tánh Giác sẵn có nơi mỗi người. Ai ít bụi (sở tri, sở đắc) trong mắt - ít bị che lấp, trói buộc - thì Tánh giác thường hiển lộ, soi sáng cho hành động, nói năng, suy nghĩ đúng pháp...

    Thầy Viên Minh - trích mục Hỏi & Đáp trungtamhotong.org

    >>>> Nhầm rồi ông già ơi! Thể đó không phải là tánh biết mà thể đó vẫn còn trong phạm vi của nhị nguyên. Cái được gọi là tánh biết là cái mà ý thức không thể nào chạm vào được. Nhưng tánh biết được thể hiện ra bằng những đối thể. Khi tâm sân nổi lên. Tánh biết nhìn thấy cho nên thể hiện ra đối thể của tâm sân, là để cho đối tượng tự quan sát tâm sân tự quan sát từng diễn tiến của quá trình sân và tạo ra đối thể ngược lại với tâm sân. Tâm sân là dương thì đối thể của nó là âm. Khi âm và dương hoà lại thì mới trở về 0, trở về trạng thái cân bằng. Cho nên khi tánh biết hoạt động, không một ai có thể ý thức được sự hoạt động của tánh biết. Người ta chỉ có thể ý thức được các đối thể do tánh biết tạo ra để trở về trạng thái cân bằng mà thôi.

    Một khi mình còn có thể ý thức, còn có thể nhìn thấy, còn có thể cảm nhận này nọ thì khi ấy mình vẫn còn trong nhị nguyên. Tánh biết không thuộc nhị nguyên cho nên tánh biết không thể nào hiển lộ ra bằng ý thức.

    Trả lờiXóa
  43. Hehehe... tánh biết không thể nào hiển lộ ra bằng ý thức Ok . Nhưng ý thức vẫn rõ tánh biết hiển lộ hoàn toàn trong suốt cả tiến trình đó. Hi.( tp )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đó là tánh biết của nhị nguyên.

      Xóa
    2. Khi thức chuyển thành trí, kiến tánh, thì ý thức tức là tánh biết. Ý thức và tánh biết vốn không hai!(tp). Hi.

      Xóa
  44. Nói vầy đi cho mọi người dễ hình dung.

    Người mà luôn sống trong vòng tay ôm ấp của nhị nguyên cũng giống như người bị bệnh đau cổ vậy đó, không thể ngước đầu nhìn lên trên trời, lúc nào đầu cũng cúi xuống. Do bị bệnh không thể ngước đầu lên nên không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trăng thật sự ở trên trời, chỉ thấy cái bóng của mặt trăng dạ lên trên mặt hồ thôi. Mặt trăng thật sự thay đổi hình dạng tròn méo như thế nào thì cái bóng của nó dạ lên trên mặt hồ cũng có hình dạng y như vậy. Cho nên cái tánh biết mà người trong nhị nguyên nhìn thấy chỉ là hình bóng được dạ trên mặt hồ của mặt trăng mà thôi.

    Muốn thấy mặt trăng thật sự thì đầu tiên phải trị bệnh đau cổ. Khi nào hết bệnh, có thể ngước mắt lên trời thì tự nhiên có thể nhìn thấy mặt trăng thật sự mà thôi.

    Cho nên cái được gọi là tánh biết mà mọi người hay lăn qua lộn lại lăn tăn tới lui này nọ thật ra chỉ là ảo ảnh, là hình bóng của tánh biết thật sự mà thôi. Còn tánh biết thật sự là gì thì ngay cả Phật toàn giác cũng không nói ra được thì bây có tư cách gì mà bây nói. Bởi mới có câu: Phật dạy không thể nói, không thể nói, không thể nói là vậy. Chỉ cần trị bệnh đau cổ là tự nhìn thấy luôn òi. Đứa nào tò mò muốn biết mặt trăng tròn méo ra sao mà lười trị bệnh thì mới chỉ cho nó nhìn xuống mặt nước mà xem hình bóng của mặt trăng (cho đỡ ghiền hehehehehe).

    Sống trong nhị nguyên mà đòi nhìn thấy tánh biết. Thần kinh hả mại hahahaha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sống trong nhị nguyên vẫn có thể thấy tánh biết rõ ràng! Hehehe... Chỉ là không thể trình bày, không thể so sánh, không thể ví dụ, không thể ... Hihihi
      Chưa thể biết, chửa thể đến...Hi.

      Xóa
  45. Đệ tử Như lai đã có chánh kiến rùi thì nhìn nước khắp ao hồ, sóng to nhỏ, mặn ngọt, băng tuyết, ... đều nhận ra tánh nước. Và trực nhận tánh biết không lìa sự vật và là tướng dụng của tự tánh.
    - Tự tánh vốn không sanh diệt,(thể tĩnh)
    - Tự tánh hay sanh ra muôn pháp.(dụng động)
    - Tự tánh thường chiếu khắp.(tánh biết).Hi.(tp)

    Trả lờiXóa
  46. Cái FB cũ bị khóa, tui mở FB mới nhằm mua hàng online trên các trang bán hàng địa phương. Tui lấy đại một cái hình vẽ mèo làm avatar, để cho có vậy thôi, với lại đâu đâu cũng thấy mèo nhìn cho đã ghiền.

    Mấy đứa bán hàng thấy cái avatar nhí nhảnh quá, tưởng tui là con nít mà toàn gọi tui là cục vàng với cục cưng không vậy trời hahahaha.

    Bây chớ để cho hình tướng nó gạt bây chứ? Mà hình tướng là cái gì? Hình tướng là cái mà mình thu được, tiếp nhận được qua 6 căn nè! Tất cả những gì mà mình nhận được qua 6 cửa này đều là tào lao, lừa gạt, nhất là cái ý thức. Tui bị gạt miết hết kiếp này qua kiếp khác nên tui mới rành nó dữ vậy đó chứ. Bây toàn là gạt người!

    Cho nên thấy vậy rồi biết vậy thôi chứ đừng có tin rồi xem đó là cố định là khuôn mẫu là công thức. Cái gì mà phải thông qua 6 căn thì cái ấy đều biến đổi theo thời gian và không gian. Đã nó biến đổi mà mình không muốn nó thay đổi thì mình sẽ bị nó đạp cho lên bờ xuống ruộng haha

    Thậm chí tất cả những gì mình đọc được từ những bài viết của bất kỳ ai dù có là Phật là Thánh là Bồ tát là cái khỉ gì đi nữa, bất cứ cái gì mà mình phải dùng 6 căn để nhận biết (ví dụ phải dùng mắt để đọc) thì cái ấy đều là tào lao chi đế, theo ngôn ngữ bưu hãn của chụy thì được gọi là c. ấy. Quí dzị hiểu chưa!

    Lỡ ăn c. của người khác rồi mà mình còn đem nó ném lung tung. Cứ ai nói gì cũng quăng câu trong kinh sách rồi nói Phật dạy vầy Phật dạy nọ để phản biện người khác. Gặp chụy là chụy chửi cho! Cái quân mất dạy. Mày ăn c. của người khác thì thôi, mày còn ném lung tung cho mọi người cùng ngửi, là sao, là sao, là sao, không phải là mất dạy thì là cái gì nữa. Cho nên muốn phản biện người khác phải dùng ngay chính trải nghiệm của mình, sự giác ngộ của mình, bài học của chính mình, chứ không phải cứ ném c. lung tung rồi lên mặt ra vẻ ta đây biết nhiều, đọc nhiều. Biết nhiều khỉ gì trời, kẻ ăn càng nhiều c, thì kẻ ấy càng thúi, có gì hay đâu mà lên mặt vậy ta haha.

    Túm lại, cái gì thu được qua 6 căn cái ấy đều là hình tướng, cái ấy đều biến đổi, cái ấy đều chẳng đáng tin. Vậy đi nha!!!

    Trả lờiXóa
  47. "Người đến tuổi trung niên: Không nói lời thừa thãi, không kết bạn bừa bãi, không tiêu tiền tùy hứng!"

    >>> Cái này là đúng nè bà con! Ai đến tuổi trung niên mà làm được 3 việc này chứng tỏ người đó đã qua giai đoạn ngựa non háu đá, chứng tỏ đây là một người trưởng thành về mặt tinh thần. Sống chung người như vậy có cảm giác an bình an toàn và vững trải. Còn ai đến tuổi trung niên thậm chí là tuổi già mà vẫn không làm được 3 chuyện này chứng tỏ người đó chỉ già đi chứ chưa trưởng thành, tâm linh yếu ớt, lóc cha lóc chóc như trẻ vị thành niên. Không tin mọi người thử sống chung một đứa con nít lâu năm như vậy thì sẽ biết thế nào là lễ độ liền chứ gì.

    Người sâu sắc có đủ trải nghiệm và có sự chiêm nghiệm về những trải nghiệm ấy, có được bài học của mình thì người ấy mới có thể trưởng thành, hoàn thành kiếp sống con người của mình, và mỗi một năm tháng tiếp theo mà họ sống là sự chứng minh cho sự trưởng thành của họ.

    Còn người mà sống hoài hổng lớn thì y như một kẻ mê sảng toàn làm việc nói chuyện và hành động theo thói quen và tập khí, không có sự học hỏi, không có sự chiêm nghiệm,...Túm lại là một kẻ sống thiếu chánh niệm.

    Sống có chánh niệm rất dễ trưởng thành. Còn sống mơ mơ màng màng thì cho dù bao nhiêu tuổi vẫn chỉ mãi là một đứa con nít lâu năm, lãng phí một kiếp làm người mà thôi!

    Hãy quan sát chính mình và người xung quanh thì từ từ mọi người nhận ra thôi nha!

    P.s Đặc biệt là người vô cùng hào phóng lời khuyên. Gặp ai cũng khuyên, thấy gì cũng chỏ mõ vô. Đây đích thị là một đứa con nít lâu năm. Gặp mấy đứa này, bỏ chạy nha quý dzị, nếu không muốn xảy ra án mạng, nghĩa là mình chịu hông nỗi cầm dao lụi họ luôn đó hehehe. Giống như mình lái xe mà cái đứa ngồi kế bên nó cứ luôn miệng hướng dẫn mình cách lái sao cho đúng, mà kinh dị hơn nữa là nó không biết lái xe hahahahahahaha.

    Trả lờiXóa
  48. Thấy trên FB có dòng này nè bà con:

    "Những người phụ nữ hiểu chuyện, biết nghĩ cho người khác, sống tử tế nhất, lại là những người thiệt thòi, khổ tâm nhất."

    >>> Tui vào bình luận vầy nè bà con: " Tui gọi đây là NGU. Người ta không bao giờ thật sự tử tế với người khác nếu ngay cả bản thân mình họ cũng không tử tế được."

    >>> Thấy ông già ẻo lã nói chưa: "CÓ HIỂU MỚI THƯƠNG."

    Chỉ khi nào mình hiểu được người khác thì mới có thể thương được họ. Để hiểu người khác thì đầu tiên phải hiểu được chính mình.

    Ngay cả bản thân mình mình còn chưa hiểu thì mình có thể hiểu được ai, không hiểu được người mà đòi thương người. Cái đồ ba xạo.

    Bí kíp võ lâm chỉ cho các cô gái: Thèn nào nói với mình rằng: "Anh thương em" hoặc "Anh yêu em" thì vả một cái thật mạnh vào mặt nó rồi mắng: "Cái đồ ba xạo. Mài còn không hiểu mài thì mài đòi hiểu ai. Mài không hiểu tao mà mài đòi thương tao, yêu tao. Không phải ba xạo thì là cái gì." Haha.

    Áp dụng liền bà con, đặc biệt hôm nay là ngày Valentine 14/2/2022 cũng ngày 14/1 al. Ngày tốt nha! Các cô gái mặc đồ thiệt đẹp, trang điểm thiệt quyến rũ rồi đi lung tung để mồi mấy thèn ba xạo đến nói rồi mình mới có cớ mình vả vào mặt nó được chứ.

    Hôm nay là ngày VẢ LIÊN TAY của tín đồ Quỷ Vương Atula giới đây này. Mại dô mại dô hahahaha.

    Trả lờiXóa
  49. Mọi người đọc thử bài viết này trên trang FB Weibo Việt Nam đi nha!

    https://m.facebook.com/groups/weibovn/permalink/955285418669500/?m_entstream_source=contextual_profile_feed

    Người nông dân đâu có đến mức nghèo đói như mọi người tưởng tượng đâu ta. Cái khiến họ nghèo khổ không phải là cái nghề nông mà là cái MUỐN của họ. Quanh năm suốt tháng trồng gạo đủ ăn rồi, nhưng họ lại MUỐN cho con cái đi học, MUỐN xây nhà đẹp, MUỐN cưới vợ, MUỐN trị bệnh,...... nên mới túng thiếu.

    Cái ăn đến từ đất, người quanh năm suốt tháng bám đất thì sao mà thiếu ăn được mà thiếu hả trời. Con cái không cần đi học, vợ không cần phải cưới, nhà không cần phải xây, bệnh không cần phải trị. Vậy là xong, đơn giản ghê chưa.

    Nhưng phong tục tập quán thói quen này nọ ràng buộc làm cho người ta không thể đơn giản mà buộc phải xạo xạo ra đủ thứ chuyện, rồi sau đó lại than sao mình khổ quá, sao mình nghèo quá. Khi mình đi theo những tục này, cuộc sống chẳng những trở nên phức tạp mà mình còn đời đời kiếp kiếp bị ràng buộc vào cái cộng đồng ấy, cái đại ngã ấy, không thể thoát ra được. Cho nên trong bài nào đó, chụy có nói cái cõi chính của mình thì mình rất khó thoát khỏi nó, đây là điệp vụ bất khả thi.

    Trả lờiXóa
  50. Mọi người đọc bài báo này đi nha!

    https://cafebiz.vn/nguoi-trung-nien-phai-nho-tu-tuoi-40-khong-ac-len-mot-chut-thi-nua-doi-sau-rat-long-dong-kho-so-20220218165339476.chn?fbclid=IwAR3m4T3Cr0XW8zB4gTEeMPUcCIVR-BdHTyVIzqf8I-ghbDLtUzwwwJArs7c

    >>> Tui bon chen vào bình luận nè: "Tui đang ở lứa tuổi trung niên, và tui chẳng những ÁC mà còn rất ÁC, nhưng tui cảm thấy cực kỳ hài lòng với cuộc sống của mình. Quyền tự chủ nằm trong tay mình. Giúp được ai thì giúp nhưng sự giúp đỡ phải thuận tiện cho mình. Ví dụ hôm nay tui đi chợ. Sẳn đi chợ nên ai nhờ mua đồ gì cũng sẳn lòng mua giùm, không thấy nề hà hay phiền phức. Nhưng nếu hôm nay tui không đi chợ mà bận làm công việc khác, ai cần gì thì họ tự mà đi chợ để mua, còn bắt tui bỏ công việc của mình để đi chợ giúp họ thì tui chửi xối xả luôn đó. Bởi vì đây là vô duyên, tui không phải là osin miễn phí để ai muốn sai vặt gì thì sai, đây không còn là lòng tốt, mà đây là TIỆN. Mình tiện như vậy thì sau khi họ sai vặt mình họ còn mắng chửi vô mặt mình luôn ấy chứ. Ngay cả mình còn không tôn trọng mình thì đừng yêu cầu bất kỳ ai tôn trọng mình."

    Trả lờiXóa
  51. Hehehe... Quả có thế thật! Hi.

    Trả lờiXóa
  52. Báo chí đăng rầm rộ 13 người lính Ukraina tử chiến bảo vệ hòn đảo bé xíu xíu. Câu nói bất hủ của họ trước khi tử chiến là : Tàu chiến Nga, cút mịa mài đi!!!

    Câu này hay nè bà con! Áp dụng liền.

    Tui bon chen vào bình luận như sau: Tui thấy chết kiểu này vui nè! Khi nào tàu khựa đem quân sang đánh chiếm Trường Sa thì không cần biết chúng nó có bao nhiêu quân và không cần biết chúng ta có bao nhiêu quân. Chúng ta cùng nhau gào lên: Tàu khựa, cút mịa mài đi. Sau đó bắn đến viên đạn cuối cùng, rồi cùng nhau chết. Thiệt là vui!!! Được lựa chọn cái chết, được chết cùng đồng đội, chết một cách tự nguyện, chết một cách vui vẻ. Chết kiểu này ai mà không ham hả trời, đặc biệt có đứa nào dùng vệ tinh quay lại cảnh mình anh dũng hy sinh, cái mình trở thành huyền thoại của cả thế giới. Chết kiểu này mới là cái chết khôn nè mọi người!!!

    Chết có thưởng, chết có thưởng, mại dô, mại dô!!! Thời buổi này, chết mới là mốt thời thượng nha quý dzị!!!

    Trả lờiXóa
  53. Chiến tranh đâu phải trò đùa! Hehehe.

    Trả lờiXóa
  54. Ông bà ta thường nói trên nhường dưới nhịn mới là đạo sinh tồn. Dịch giả Nguyễn Hiến Lê trong dịch phẩm Kinh Dịch có bình phẩm về quan hệ hai nước láng giềng là: Thèn lớn phải bao bọc, thèn nhỏ phải khiẻm nhường.... Hi.

    Trả lờiXóa
  55. Bài này không phải tui viết. Tui chôm trên FB:

    “Ta chọn lương thiện không phải vì ta mềm yếu, mà bởi vì ta hiểu rằng lương thiện là bản tính nguyên sơ của mỗi con người, “nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Làm người thì không thể chọn con đường trở thành kẻ ác, người ác tất sẽ có báo ứng.

    Ta chọn nhường nhịn không có nghĩa là ta đang bị thụt lùi, mà vì ta hiểu rằng, “một sự nhịn, chín sự lành”, nhịn một chút sóng yên biển lặng, lùi một chút biển rộng trời cao.

    Ta chọn tha thứ không phải vì ta nhu nhược, mà bởi vì ta hiểu rằng tha thứ là một trong những đức tính tốt đẹp nhất trên đời. Ta lựa chọn tha thứ còn một nguyên nhân nữa, không phải vì ta không giữ vững lập trường, mà bởi vì ta hiểu rằng mọi chuyện không nên làm tận, làm tuyệt.

    Ta chọn “khờ khạo” không phải vì ta khờ khạo thật, mà bởi vì ta hiểu rằng, khi đối diện với hiểu lầm, oan ức, bất công thì không nên so đo tính toán quá, cứ nở nụ cười mà lặng nhìn thế thái nhân tình.

    Ta chọn chân thành và nói lời thẳng thắn là bởi vì ta hiểu rằng, những lời nói dối, trái với lương tâm chỉ dùng để đối phó tình huống, trong khi thật lòng đối đãi, nói lời chân tình mới thật sự giải quyết tận gốc vấn đề và không có hậu họa về sau.

    St.”

    >>> Thôi thôi cho tui xin. Tuỳ hoàn cảnh mà ứng xử, đừng có lúc nào cũng ra vẻ lương thiện, khiêm tốn, nhường nhịn. Những người này đến lúc họ ác thì họ ác trời thần đất lở không ai chịu nỗi luôn.

    Thiện và ác luôn tồn tại bên trong mỗi người. Lúc nào cần thiện thì thiện, lúc nào cần ác thì ác, ra vẻ ta đây lúc nào cũng lương thiện thì giống như cái lò xo bị nén vậy đó, nói cho dễ hình dung là giống như vũ khí hạt nhân vậy đó, nén đến mức tận cùng thì khi nó được phóng ra, toàn thế giới huỷ diệt. Thà làm khẩu súng trường, tạch tạch tạch vậy mà giết có vài người thôi, còn nén cho dữ để thành vũ khí hạt nhân đến lúc nén không nổi nữa thì thế giới tan hoang, thôi rồi lượm ơi!

    Túm lại mấy người lúc nào cũng ra vẻ ta đây lương thiện thật ra chỉ những kẻ đạo đức giả mà thôi. Tránh xa cho lành. Vũ khí hạt nhân nổ rất đáng sợ nha!

    Trả lờiXóa
  56. Xin mời mọi người đọc câu chuyện này.

    “Vào một đêm khuya ở Brazil, một người phụ nữ chuyển dạ sinh đứa con thứ hai. Chị sống ở một ngôi làng xa xôi mà người chồng thì đi vắng, chỉ có cậu con trai bé nhỏ bên cạnh. Chị đã điện thoại cho đội cứu hộ gần nhất để nhờ sự giúp đỡ.

    Nhưng tất cả các đội cứu hộ đang bận các trường hợp khẩn cấp khác, không có ai sẵn sàng trợ giúp. Nhận thấy cần phải hành động nhanh chóng, viên cảnh sát đã gọi người đứng đầu một tổ chức tình nguyện địa phương và cho anh ta biết tình hình.

    Người đàn ông tốt bụng đồng ý giúp ngay trong đêm. Anh nhảy lên xe Jeep của mình và lái xe đến làng để đưa người phụ nữ đến bệnh viện địa phương. Được kịp thời giúp đỡ, cô đã sinh một em bé khỏe mạnh, kháu khỉnh.

    Lo lắng cho cậu bé phải ở nhà một mình trong đêm khuya, người đàn ông đứng đầu tổ chức tình nguyện đã gọi một trong những tình nguyện viên khác, và nhờ anh ta chăm sóc cậu bé.

    Người tình nguyện viên này không nhiệt tình cho lắm, nên phải mất một lúc lâu mới thuyết phục được. Cuối cùng, anh ta gật đầu đồng ý đưa cậu bé đến một số người thân để họ chăm sóc.

    Chậm rãi, anh ta rời sự thoải mái khỏi chiếc giường ấm áp và lái xe đến ngôi làng hẻo lánh. Vừa đi anh ta vừa nguyền rủa thời tiết suốt chặng đường.

    Sau vài giờ cuối cùng cũng đến đích, anh ta đi vào trong để tìm cậu bé và bế cậu bé lên xe của mình.
    Cậu bé cứ nhìn chằm chặp vào người đàn ông lạ mặt này trong xe. Cuối cùng cậu ta hỏi:

    - “Thưa ông, ông có phải là Chúa không?”


    Nổi tiếng với sự lạnh lùng và thờ ơ, người đàn ông đã rất bất ngờ khi nghe câu hỏi này. Anh ta cáu kỉnh hỏi lại:

    - “Tại sao cháu hỏi như vậy?”

    Cậu bé trả lời rằng khi mẹ cháu đến bệnh viện, bà đã nói với cháu rằng hãy dũng cảm ở nhà. Mẹ cháu còn nói thêm “Chỉ có Chúa mới có thể giúp chúng ta bây giờ!”

    Lời nói ngây thơ của đứa trẻ đã mở một phần trái tim bị chôn vùi từ lâu của người đàn ông, và phần đẹp đẽ nhất của con người đã được giải phóng. Người đàn ông mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một hành động nhỏ như vậy khiến anh trở thành Thượng đế trong mắt đứa trẻ. Dòng điện nóng bỏng của sự xấu hổ làm tan chảy lớp băng quanh trái tim anh.

    Một cách âu yếm, anh ấy vươn tay đặt tay lên đầu cậu bé và nói:

    - "Nhóc con, tôi không phải Chúa, tôi là bạn của cậu.”

    Trong cuộc sống chúng ta, chỉ có lòng thiện lương như đứa trẻ mới có thể hóa giải được những trái tim băng giá.


    Theo nspirement
    Minh Ngọc biên dịch”

    >>> Câu chuyện rất hay nhưng lời bình cuối bài lại vô cùng nông cạn: “Trong cuộc sống chúng ta, chỉ có lòng thiện lương như đứa trẻ mới có thể hóa giải được những trái tim băng giá.” >>> Nhảm nhí. Qua câu chuyện chúng ta có thể thấy: Người khác đối xử với chúng ta thiện hay ác không phải do bản thân họ quyết định mà là do chúng ta quyết định. Lời nói, cách cư xử, suy nghĩ và hành động của chúng ta sẽ khiến cho người đối diện quyết định đối xử với chúng ta tử tế hay tàn bạo. Thế giới đối xử với mình tốt hay xấu là do bản thân mình chứ không phải do thế giới.

    Trả lờiXóa
  57. Xin mơi mọi người đọc bài viết này:

    "Gian lận và trừng phạt

    Ngày 7/4, Đại học Hàn quốc ( Korea University) đã tuyên bố hủy bỏ việc nhập học của cô Cho Min, con gái cựu Bộ trưởng Tư pháp xứ này vào năm 2010. Trước đó ngày 5/4/2022, Đại học quốc gia Pusan cũng hủy bỏ việc nhập học của cô này từ năm 2015 để học Y khoa. Như vậy cô này sau quá trình học hết đại học KU và qua cả trường Y của đại học quốc gia Pusan, đã thành bác sĩ, mà nay mất tất cả, chỉ còn trơ lại bằng PTTH. Báo chí và mạng xã hội tại Hàn đã đưa rất nhiều thông tin này.

    Lý do cô bị trừng phạt nặng nề như vậy, là vì cô đã gian dối khi nạp hồ sơ đại học về các bài báo khoa học và thành tích ngoại khóa.

    Cho Min, và cha mẹ cô Cho Kuk và Chung Kyung-sim, đã bị buộc tội làm sai lệch thành tích học tập của cô để được đăng ký vào các trường đại học danh tiếng và trường y khoa . Các thành tích học tập bị sai lệch bao gồm nghiên cứu của cô về di truyền học và bệnh học, một trong số đó đã bị rút lại do vi phạm các nguyên tắc đạo đức. Hiệp hội các chuyên gia y tế cao cấp ở Hàn Quốc đã lên án bài báo này là một trong những trường hợp sai trái trong học tập nghiêm trọng nhất trong lịch sử Hàn Quốc.

    Vì bê bối này mà cha của cô, ông Cho Kuk chỉ vừa nhậm chức Bộ trưởng 35 ngày đã phải từ chức. Mẹ cô vì gian dối tài liệu nhập học của con nên đã phải chịu án tù giam 4 năm và nộp phạt 500 triệu won.

    Cùng lúc với việc này còn có bê bối này thì em trai của Cho Kuk là Cho Kwon cũng bị bắt vì tội tham ô hối lộ.

    Cho Kuk, một chính trị gia lỗi lạc từng có bằng thạc sỹ Luật tại đại học Quốc gia Seoul danh giá sau đó có bằng tiến sĩ Luật tại UC Berkely Mỹ và trở về làm giáo sư đại học Quốc gia Seoul, từng thỉnh giảng tại Oxford và đại học Leeds ở Anh. Vợ ông ta cũng là một giáo sư đại học. Ông là con một gia đình danh gia thế phiệt tại Pusan. Gia đình ông là chủ sở hữu của Ungdong Foundation và Korea Construction Company.

    Tuy nhiên khi nhậm chức Bộ trưởng Tư pháp vào năm 2019, vì các bê bối liên quan tới học hành của con, họ hàng bà con dính vào tham nhũng, và gian lận thuế... ông này buộc phải từ chức. Vợ và em vào tù, thân nhân bị cấm xuất cảnh và nay đau xót nhất là con gái không được công nhận thành tích học tập, đã là bác sĩ mà trở về còn sở hữu duy nhất bằng trung học mà thôi. Đúng là chuyện xứ Hàn.

    Nguyễn thị Bích Hậu "

    >>> Dòng nào ra giống đó. Một thằng làm bậy cả họ nhà nó chưa bị phát hiện ra thôi. Chứ không giống nhau sao vào cùng cửa.

    Thật ra câu "một người làm quan cả họ được nhờ" không có nghĩa giống như người ta hay hiểu. Mà nó có nghĩa là phúc đức của một dòng họ qua nhiều đời ăn hiền ở lành thì đến giờ phát huy tác dụng cho nên người con mới đỗ làm quan; chính vì vậy mà nguyên dòng họ đều ăn ở rất phúc hậu toàn là người tốt bởi vì phúc đức được tích luỹ đến thời điểm này là bộc phát.

    Không biết đến triều đại nào thì câu "một người làm quan cả họ được nhờ" bị lệch lạc thành ra "một người làm quan, cả họ xúm lại ăn vạ."

    Muốn làm quan đâu có dễ. Khi một người làm quan thì có nghĩa là hồng phúc của dòng họ đó đã tích luỹ đủ cho nên cả họ đều rất phúc hậu. Hồng phúc chưa đủ mà bon chen đi làm quan, cả họ có nước mà đi ăn cám. Giống như không đủ tiền thì đi vay ngân hàng mà xài vậy đó. Có vay thì phải trả cộng thêm tiền lãi, bảo sao nguyên cả dòng họ không đi ăn cám, chưa kể là sẽ tuyệt hậu luôn ấy chứ.

    Bởi, chỉ có lũ ngu mới thấy người ta đưa chức quan là nhào vô làm. Bộ tưởng làm quan dễ lắm hả? Hồng phúc chưa đủ, làm một đời , tàn mạt cả một dòng họ. Cho nên mới sinh ra mê tín cúng kiến thầy bà xây chùa làm từ thiện dữ lắm để cứu rỗi lại sự tàn mạt ấy.

    Trả lờiXóa
  58. Có câu nói: “Vợ là cơm nguội nhà ta, nhưng là đặc sản của thằng cha láng giềng”

    >>> Chồng nhìn vợ thì luôn nhìn thẳng, cái gì cũng thấy rõ, biết rõ nên chán. Thằng cha hàng xóm nhìn vợ mình thì luôn nhìn nghiêng, vì nhìn nghiêng nên cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, thần thần bí bí, thành ra hấp dẫn.

    Cho nên khi người chồng/vợ mà chán vợ/chồng mình là do mình nhìn thẳng quá lâu rồi, bây giờ đổi góc nhìn thì hết chán liền. Đó là lý do mà khi cảm giác chán ngấy trỗi dậy thì đừng đổi người mà hãy đổi góc nhìn. Đổi người mới thì một thời gian sau cũng vậy hà. Học cách đổi góc nhìn thì có cảm giác mình giống như vua, có tam cung lục viện, dù thực tế mình chỉ có một người vợ/chồng thôi.

    Người mà biết đổi góc nhìn thì chẳng những chung thuỷ với vợ/chồng mà còn là người cực kỳ thú vị bởi vì bạn không bao giờ đoán được hôm nay người này sẽ nhìn bạn ở góc độ nào, 30 độ, 45 độ, 90 độ, 180 độ hay 360 độ.

    Không tin thì mọi người cứ thử đi. Cuộc sống sẽ cực kỳ phấn khích!

    Trả lờiXóa
  59. BIẾT ƠN

    - Hãy biết ơn ai đó đã làm ta tổn thương, vì nhờ họ ta trở nên cứng rắn hơn.
    - Hãy biết ơn ai đó đã lừa dối ta,
    vì nhờ họ ta nhìn đời bằng con mắt từng trải hơn.
    - Hãy biết ơn ai đó đã đánh ta đau,
    vì nhờ họ ta ít gây ra nhiều nghiệp chướng.
    - Hãy biết ơn ai đó đã ruồng bỏ ta,
    vì nhờ họ ta biết làm sao để đứng vững 1 mình.
    - Hãy biết ơn ai đó đã làm ta vấp ngã,
    vì nhờ họ mà ta vững bước hơn trên đường đời.
    - Hãy biết ơn ai đó đã làm ta nhục nhã,
    vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn.
    - Hãy biết ơn họ . . .và . . . . .
    Hãy nhớ mặt từng đứa để sau này còn trả thù...

    >>> Câu cuối mới là thực tế nhất và đúng đắn nhất. Gọi là vừa ân vừa oán, vừa thương vừa hận, vừa yêu vừa ghét. Nếu không có câu cuối thì nguyên bài chỉ mang tính đạo đức giả thôi.

    Mọi người đừng coi thường cảm giác cảm xúc, nó mới là ghi thù đấy. Người ta có thể quên đi sự kiện, quên đi chuyện đã xảy ra nhưng cái cảm giác bị sỉ nhục bị chà đạp thì không có ai quên được đâu, nó luôn được ghim trong vô thức và chỉ chực chờ cơ hội để trả thù thôi. Sự việc đã xảy ra giống như mình nắm nước trong lòng bàn tay vậy, nước chảy xuống hết nhưng cái cảm giác mát lạnh do nước mang lại thì vẫn còn đâu có mất đi đâu.

    Cho nên khi mình làm cho người khác bị tổn thương thì cứ chờ bị họ trả thù đi. Chỉ cần đủ điều kiện đủ cơ hội là họ trả thù đấy, cho nên đừng tin khi ai đó nói: "Tui quên rồi, tui không nhớ, tui không mang thù" này nọ. Chỉ toàn lừa con nít thôi!

    Trả lờiXóa
  60. TRANH GIÀNH NHAU ĐỂ ĐƯỢC GÌ ?
    Doan Quoc Bao

    Kiếp người ngắn ngủi mấy chục năm, thoáng chốc đã chỉ là cát bụi. Con người đối với nhau lại thường xuyên ganh đua, đấu đá, trong “tình, danh, lợi” mà ngày đêm hao tâm tổn chí, cuối cùng mang theo được những gì?

    Người xưa thường nói: Có lương thực ngàn gánh cũng chỉ ăn một ngày 3 bữa, có căn nhà lớn 10 tầng cũng chỉ ngủ ở một gian, báu vật trăm xe ngựa trong lòng vẫn có buồn phiền, quan to lộc hậu cũng là đi làm hàng ngày, vinh hoa phú quý cũng chỉ là thoảng qua như mây khói! Vậy, sống trên đời tranh giành làm gì?

    Con người “tranh giành” rốt cuộc là vì điều gì?

    Trong thế giới ồn ào này, người ta lừa gạt, oán trách nhau, đố kỵ nhau đều là kết quả của sự tranh giành. Công khai tranh giành, âm thầm tranh giành, tranh giành lợi ích lớn, tranh giành lợi ích nhỏ, hôm qua tranh giành, hôm nay tranh giành. Rốt cuộc, suy cho cùng, “tranh giành” cũng chỉ để thỏa tâm ích kỷ mà thôi.

    Khi tấm lòng rộng mở một chút sẽ không còn chỗ cho tranh giành tồn tại. Xem nhẹ “được và mất” một chút, tranh giành sẽ tan biến. Mục tiêu giảm bớt đi một chút, tranh giành sẽ không trỗi dậy. Xem nhạt tâm danh lợi đi một chút, tranh giành sẽ không còn. Cân nhắc vì người khác nhiều hơn một chút, tranh giành sẽ giảm đi một chút. Trong cuộc sống, có thể có vô số lý do để không tranh giành, nhưng chính vì dục vọng đã khiến cho mỗi người trở thành một chú “sư tử” đói nằm trong bụi cỏ, kìm nén không được.

    Một khi tranh giành được “quyền và tiền” trong tay thì hạnh phúc sẽ mất đi. Tranh giành được “thanh danh” thì niềm vui sẽ mất. Những thứ không thuộc về bản thân mà tranh giành được sẽ khiến tâm bất an. Nói cách khác, những thứ mà con người “vắt hết óc” để suy nghĩ cách tranh giành được, không phải là “hạnh phúc, niềm vui và an tâm”. Mà chỉ là “phiền não, thống khổ, thù hận và mệt mỏi” về thể xác và tinh thần.

    Không tranh giành không tốt sao? Cho dù chỉ giảm tranh giành xuống một chút, coi nhẹ những thứ mà mình cho là quan trọng đi một chút, mọi người sẽ phát hiện rằng nhân tâm của mình thoáng chốc đã trở nên rộng rãi, thế giới thoáng chốc trở nên to lớn. Cũng bởi vì ít một chút tranh giành, khuôn mặt người ta sẽ tươi cười nhiều hơn, nắm tay nhau nhiều hơn, nhường nhịn nhau nhiều hơn, chân thành nhiều hơn, nhiệt tình nhiều hơn, bạn bè sẽ nhiều hơn, tình cảm nồng đậm hơn, tâm nguyện sâu sắc hơn và tình yêu thương sẽ nhiều hơn, thật hơn....

    Sưu tầm.

    >>> Phải tranh giành thì mới biết được sự thật là: Chúng ta không cần tranh giành gì cả. Nếu không tranh giành thì sẽ không bao giờ biết được điều này.

    Biết vua Ashoka không? Còn gọi là vua A Dục. Ổng là một vị vua vĩ đại nhất lịch sử Ấn độ, một chiến binh bất khả chiến bại. Ashoka không có kẻ thù bởi vì tất cả kẻ thù của ổng đều chết dưới lưỡi kiếm của ổng. Sau khi giết sạch kẻ thù, ổng đứng giữa chiến trường đầy xác chết, lưỡi kiếm còn rỏ máu của kẻ thù thì ổng ngộ đạo luôn. Từ đó về sau ổng thay đổi 360 độ, không còn là vị vua hiếu chiến mà là vị vua thiện lương, cổ vũ Phật giáo, ra sức bảo tồn các di tích Phật giáo, không còn dùng lưỡi kiếm để chinh phục thiên hạ mà dùng đạo đức lòng nhân ái và từ bi để cai trị thiên hạ.

    Thấy chưa? Nếu ổng không tranh giành, không giết sạch kẻ thù thì ổng dễ gì ngộ đạo!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Theo ý chị, có phải là với những ai chưa đủ trải nghiệm của bản thân mà cứ bám lấy lý thuyết ”chấp nhận và bằng lòng của những người đi trước" thì khó mà giác ngộ? Hoặc phải trải qua đau thương, khổ nạn, mất mát, thua cuộc ê chề tới mức khắc vô tận từng tế bào... Hay phải đạt được mọi công danh, chiến thắng, vinh hoa, phú quý, lạc thú tột bậc để rồi nhìn ra mọi thứ đều là vô nghĩa và phù phiếm. Lúc đó người ta mới dễ ngộ đạo.
      Vậy nên hãy cứ trải nghiệm, dù được dù mất cũng sẽ dạy mình nhiều thứ. Thay vì bám lấy chiêm nghiệm của người đi trước, hãy tự đi theo con đường của mình để rồi tới cuối con đường, học được bài học là hoá ra họ đã đúng từ đầu. Hihi. Quả thực là học khi phải trả bằng cái giá đắt sẽ nhớ kỹ hơn vạn lần so với học bằng lý thuyết.

      Xóa
    2. Đúng rồi. Biết câu "đòn đau nhớ lâu" không? Phải đích thân mình bị đánh thì mình mới biết nó đau đến mức nào chứ mình cứ đứng bên ngoài nhìn người khác bị đánh rồi mình xuýt xoa giùm họ, đau giùm họ thì đây gọi là ba xạo. Mình phải bị đánh đau rồi mình mới biết hoá ra bị đánh là đau đến thế, rồi sau đó khi mình thấy người khác bị đánh mình mới cảm thông được với nỗi đau của họ. Giống như người chưa bao giờ đẻ thì làm sao biết được cái đau của sự sinh con.

      Đó là lý do khi Phật thông cảm trước nỗi đau của chúng sanh thì đó là vì chính ổng đã trải qua rồi cho nên ổng mới thông cảm được chứ.

      Túm lại, muốn làm gì cũng được, thấy cái gì hợp với mình thì mình làm, bởi vì cho dù mình làm gì thì trước sau gì mình cũng bị đánh hahaha.

      Xóa
  61. Đọc vui vui nè!

    "Sau khi biết cô con gái mới 17 tuổi đã có bầu.
    Hai ông bà rất tức giận và đã tra hỏi cô con gái xem tác giả của cái bầu đó là đứa nào.

    Sau khi nói điện thoại với ai đó, cô con gái bình tĩnh nói với bố mẹ:
    - Thưa ba má, nửa tiếng nữa ảnh sẽ tới đây.
    Ông bố rất bực tức, tay lăm lăm khẩu súng shotgun đen ngòm. Miệng thì nhắc đi nhắc lại là “tao sẽ bắn nát đầu nó ra…”

    Nửa tiếng sau, một chiếc xe huê kỳ láng coóng đậu ngay trước nhà và một chàng trai ăn mặc bảnh bao bước vào.
    - Xin mọi người an tâm, nếu cô ta sinh con gái, tôi sẽ cho đứa bé 1 triệu đô la, mẹ nó 1 triệu đô và một căn biệt thự tại Washington DC.
    - Nếu cô ta sinh con trai, tôi sẽ cho nó 2 triệu đô la, mẹ nó 2 triệu đô la, một căn biệt thự tại Washington DC và một căn biệt thự tại New York.

    Không thấy ai nói gì, ngưng một lát, chàng trai hỏi ông bố:
    - Nhưng mà nếu cô ta sẩy thai thì ông bà tính sao với tôi đây?
    Ông bố từ từ hạ cây shotgun xuống và nói:
    - Chúng tôi sẽ cho anh làm lại."
    ST.

    >>> Khi người ta hơn mình chỉ một ít thì mình so sánh, so đo, gây khó dễ đủ thứ. Khi người ta hơn mình quá nhiều, thì........

    Nghĩa là muốn người ta không ghen tị với mình thì mình phải đứng ở một độ cao mà họ không bao giờ vớ tới được. Bởi, ai mà hay bị người khác ghen tị, ganh ghét thì không phải do người ta xấu tánh mà là do mình đứng chưa đủ cao.

    Trả lờiXóa
  62. Câu chuyện nhân văn nè bà con!

    "CHỖ ĐẬU XE
    Tại một tòa cao ốc của Thụy Điển có hơn 2000 chỗ đậu xe. Mỗi ngày, người đến sớm thường đậu ở nơi cách xa văn phòng hơn.
    Có người hỏi: Các bạn cứ đến văn phòng là đậu xe ở đây sao?”
    “Chúng tôi đến sớm có nhiều thời gian để đi bộ trên đường hơn. Các đồng nghiệp đến muộn sẽ đậu ở gần văn phòng hơn để không phải đi bộ xa và đỡ bị muộn giờ làm.”
    Vì người khác mà suy nghĩ, con đường sẽ đi được xa hơn!"

    >>> Nghĩ cho người chính là nghĩ cho mình. Nhờ đi bộ xa họ được tập thể dục mỗi ngày.

    Nhưng sự thật là: Chính xác luôn. Tôi đã ở đây rồi. Hôm nọ thấy 1 ông đậu xe chỗ gần nhất nói :" kleblomqid, its tamacsh yi heim " nghĩa là :" Móa nó, nửa tiếng rồi chưa ra tới cổng nữa, đi bộ thì chỉ có 3 phút ". Tóm lại , cũng như ở VN thôi , cũng méo có cao quý hay nhân văn gì đâu, đậu bên ngoài khi về chỉ đi bộ 3 phút , thêm 1 phút nữa là ra đường, còn đậu trong cùng (nghĩa là đậu gần ấy) thì nửa tiếng chưa ra được nữa"

    Giống như ở VN: Nó giống như đi đám cưới ở VN vậy , đi sớm ngồi gần cổng, nhường cho ai đi sau ngồi gần sân khấu nghe nhạc cho thoải mái vậy.

    >>> Túm lại, toàn là sợ bị kẹt xe cả thôi hehehe

    Trả lờiXóa
  63. Nó và Tôi! Nó hay Tôi! Nó hoặc Tôi! Hehehehe... Nó là Tôi! K Đ K Đ là thể tánh tĩnh của Nó! Hahahahaha... Cái tướng dụng, tướng động của Nó thì Aum... Ohm ma ni bát mê hùm! Hi.

    Trả lờiXóa
  64. FB mới tạo mấy tháng chuyên để mua hàng online bị vô hiệu hoá rồi bà con! Biết sao không?

    Tối hôm qua vào trang FB "Tìm hiểu về chiến tranh Việt Nam (Vietnam War)" thấy có bài đăng về Tân Cương cho nên tui nhảy vào bình luận nha! Tân Cương giờ toàn người Hán không hà, mấy chục năm trước sau khi Mao lên thì một số lượng lớn người Hán di cư đến Tân Cương theo dạng đi kinh tế mới. Các truyện và sách của TQ nói về vấn đề này rất nhiều cho nên tui nghĩ đây là thông tin đại trà ai cũng biết mới đúng chứ. Nhưng hổng hiểu sao có một số người không muốn người khác biết cái thông tin đại trà này hay sao mà tụi nó hùa nhau báo cáo FB, chắc nhiều đứa lắm cho nên FB mới của tui bị đình chỉ, rồi FB yêu cầu tui gửi ảnh xác nhận đây là FB của mình.

    Trời, FB này tui có ảnh gì đâu, toàn là ảnh mèo cười haha với thè lưỡi lêu lêu thôi. Mấy tấm ảnh này nhìn cưng lắm cho nên tui lưu đầy trong FB. Khi FB yêu cầu gửi ảnh, gửi ảnh mèo lêu lêu hơi bị kỳ nên tui gửi tấm ảnh con mèo cười haha vào mặt người ta. Gửi tấm nhỏ FB không chịu đòi tui gửi tấm lớn, thấy rõ mặt. Tui gửi luôn tấm cái mặt con mèo bự chà bá, hả họng thật to cười haha thấy nguyên hàm răng luôn.

    Mấy thằng quản lý FB nó nghĩ sao vậy trời, nó nghĩ tui chơi nó hay sao mà đáng lẽ phải mất ít nhất 1 ngày để cho tụi nó xác nhận thông tin thì sau khi tui gửi ảnh con mèo haha thì chỉ vài tiếng thôi là FB gửi thông báo rằng tài khoản của tui bị vô hiệu hoá vĩnh viễn, không cần suy xét lại. Đọc xong tui cũng muốn haha như con mèo luôn. Trời, FB của tui toàn ảnh này không hà, muốn ảnh khác cũng làm gì có. May là tui không có gửi ảnh con mèo thè lưỡi lêu lêu ấy chứ, nếu không chắc họ khoá luôn ip để vĩnh viễn khỏi vào FB luôn quá! Tui bị oan nha, tui đâu có chọc quê họ đâu trời. À, nhớ rồi ngoài ảnh con mèo haha với con mèo lêu lêu còn ảnh con mèo chửi người ta nữa. Tui mà gửi ảnh mèo chửi chắc tụi nó thông báo cho cục an ninh quốc gia tố cáo tui là thành phần khủng bố quá haha.

    Nhưng mà tui lại tạo FB khác òi. FB mới này chuyên chủ đề truyện ma với truyện linh dị. Tui sưu tầm và copy đầy đọc cho đã ghiền luôn nè! Ai muốn đọc truyện ma thì vào đọc đi nha!

    https://www.facebook.com/profile.php?id=100082681958387

    Avatar là hình con mèo thè lưỡi lêu lêu. Lần sau mà bị khoá tài khoản, tui gửi cho FB cái ảnh này đó haha

    Sẳn nhắc mọi người luôn trang FB ""Tìm hiểu về chiến tranh Việt Nam (Vietnam War)" rất nhiều đứa bị thần kinh cho nên mọi người muốn vào đó bình luận thì đừng dùng FB chính chủ mà hãy dùng FB ảo. Bởi, mình có bình luận gì không đúng ý tụi nó, nguyên đám hè nhau báo cáo lên FB ấy. Thôi, tui lại đi ôm truyện ma tiếp đây, không chơi với lũ thần kinh nữa, chơi với ma thôi.

    Trả lờiXóa
  65. Sáng vào FB chôm được bài thơ nè bà con!

    "Có một cậu học trò
    Vừa dốt vừa chậm chạp
    Sáng sớm mùng ba Tết
    Một mình đến chúc thầy
    Ông đồ ngạc nhiên thay
    Bèn kéo tay hỏi nhỏ:
    "Bạn đâu con không rủ
    Lại đi sớm giờ này?"
    Cậu học trò khoanh tay:
    "Thưa, vì con học dốt
    Tiếp thu chậm nhất lớp
    Nên rất ngại đi cùng
    Vả lại nếu đi chung
    Thầy hỏi han bạn giỏi
    Con đâu còn cơ hội
    Được trò chuyện cùng thầy?"
    Ông đồ sững vài giây
    Rồi quay sang gọi vợ
    Mang ra một khay lễ
    Xôi gà và phong bao
    Nâng khay lễ ngang đầu
    Ánh mắt đầy thiện cảm:
    "Thầy có chút lễ mọn
    Tết này xin biếu con!"
    Mắt mở to trợn tròn
    Cậu học trò lắp bắp
    Cúi rạp người xuống đất:
    "Mong thầy đại xá cho!
    Con mắc tội hồ đồ
    Nói mà không suy nghĩ
    Xin thầy đừng làm thế
    Con sợ lắm thầy ơi!"
    Ông đồ vội đỡ lời:
    "Con không sai gì cả
    Một bài học vô giá
    Con vừa dạy cho thầy...
    Dù trò dốt trò hay
    Bần hàn hay giàu có
    Lòng người thầy phải tỏ
    Sáng rỡ như trăng rằm
    Đối xử cho công bằng
    Mới là người thầy tốt
    Con cho ta bài học
    Cũng là thầy ta rồi!"
    Phàm sống ở trên đời
    Ai cũng đều phải học
    Nên đều có ít nhất
    Một người thầy cho mình
    Ở giữa cõi nhân sinh
    Không gì hoàn hảo cả
    Nên ai cũng có thể
    Có ai đó gọi... "thầy"!
    Một câu chuyện thật hay
    Vừa nhẹ nhàng khép lại
    Viết tặng cô cháu gái
    Đang mơ làm giáo viên...
    Tác giả: Vĩnh Nam
    (Nhân bàn về chữ Lễ trong đời sống văn hóa người Việt)"

    >>> Sách Luận Ngữ viết: “Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta”, huống chi là một lớp học có hàng chục học sinh mà mãi đến lúc sau mới nhận ra thì ông thầy này thuộc dạng chảnh chó Đây là thói thường của nhân loại, không bao giờ biết cúi đầu học tập, người thật sự biết cúi đầu học tập thì ngay cả một con chim, cành cây, ngọn cỏ, thậm chí là một cục c. cũng có thể trở thành thầy. Đây mới là sự khiêm tốn đến tận cùng. Còn cái thứ đạo đức giả thì mở miệng đóng miệng ra vẻ ta đây khiêm tốn chứ thật ra chảnh thấy mịa. Một người có thể nhận ra một hạt cát cũng có thể trở thành thầy mình thì người này mới là khiêm tốn chứ không phải cái thứ ra vẻ làm màu. Lễ chỉ dành cho kẻ ngu không dành cho người trí. Vì sao? Vì khi không có Đạo thì người mới phải dùng đến Đức. Ngay cả Đức cũng không chạm vào được thì người ta phải dùng đến Nhân để mà cư xử. Ngay cả Nhân cũng không hiểu thì người ta muốn buộc phải dùng đến Lễ để duy trì trật tự xã hội. Tóm lại Lễ chỉ dành cho những kẻ vô Đạo, vô Đức và bất Nhân mà thôi.

    Trả lờiXóa
  66. Có đứa nó thấy chuỵ dốt lý thuyết về phần linh hồn quá nên nó cập nhật kiến thức cho chuỵ nè nha!

    "Mỗi con người có 3 phần hồn và 7 phách.

    3 phần hồn là:

    Sinh hồn hay Thủ Thi Hồn
    Giác Hồn hay Nhân Quả Hồn
    Chủ Hồn hay Thiên Hồn.

    Cái mà Phật Giáo nói bất diệt chính là Thiên Hồn, khi con người tắt thở thì hồn lập tức rời đi về nơi nó đến.

    Sinh hồn là nằm trong máu thịt xương cốt, nên ảnh hưởng đến phong thủy đời sau.

    Còn lại là Giác Hồn là linh hồn mang đủ Trí nhớ của 1 kiếp, ghi lại thiện ác. Khi chết phải sau 6 tiếng mới rời thân xác, nên mới có pháp môn tịnh độ ra đời. Chính là chỉ lối cho Giác Hồn này.

    Khi xuống Minh giới, luận tội bị thọ hình dưới 18 tầng địa ngục sẽ là Giác Hồn này chịu thọ tội, ngược lại nếu lên linh giới, thiên giới hưởng phúc cũng sẽ là Giác Hồn đi lên hưởng hết phước thì quay lại hội họp cùng Chủ Hồn một lần nữa tái sinh luân hồi."

    >>> Nói có lý nha. Nhưng chuỵ thông dịch lại bằng ngôn ngữ của chuỵ cho dễ hiểu nè!

    Sinh hồn thuộc về Sắc trong Ngũ Uẩn.

    Giác hồn và Thiên hồn thuộc về Thọ Tưởng Hành Thức trong Ngũ Uẩn.

    Giác hồn là tiểu ngã và Thiên hồn thuộc về đại ngã.

    Cái này chuỵ ghi chú để đây, khi nào siêng thì sẽ nói kỹ hơn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sinh hồn là tinh túy của sự sống, bất kỳ sinh vật nào cũng đều có sinh hồn. Sự vận chuyển của từng tế bào từng bộ phận trong cơ thể sanh ra sinh hồn của từng bộ phận ấy, và sự vận động của cả một con người thì sanh ra sinh hồn của người ấy. Dù người ấy có thành người thực vật nhưng cơ thể sống, sự trao đổi chất vẫn diễn ra, tế bào vẫn hoạt động thì đây chính là sinh hồn. Nói túm lại sinh hồn chỉ có ở những vật có sự trao đổi chất sự vận chuyển bên trong. Cho nên động thực vật là có sinh hồn.

      Giác hồn sanh ra khi động thực vật ấy có được ý thức của chính nó. Chính cái ý thức tạo nên giác hồn, cho nên giác hồn chỉ tồn tại ở động vật đặc biệt là động vật có ý thức như con người.

      Còn thiên hồn thì vạn vật đều có, từ bất động cho đến di động, từ cục đá cho đến thực vật động vật đều có thiên hồn.

      Vậy hỏi cục đá có hồn hay không?

      Có. Đó chính là thiên hồn. Khi nào cục đá sanh ra ý thức của chính nó thì nó sẽ có giác hồn. Khi nào cục đá hóa thân và có thể cử động thì nó sẽ có sinh hồn.

      Túm lại, vạn vật đều có thiên hồn. Vật sống thì vừa có thiên hồn vừa có sinh hồn. Vật sống có ý thức thì có thiên hồn, sinh hồn và giác hồn.

      Khi một người mất đi ý thức lâm vào hôn mê thì giác hồn tạm thời bị khóa lại, người đó chỉ còn thiên hồn và sinh hồn. Khi cơ thể dần dần mất đi sự sống thì người này mất đi sinh hồn, giác hồn thì tìm nơi khác để gửi gắm. Dù tình huống của người đó có như thế nào thì thiên hồn vẫn tồn tại. Đây gọi là tánh biết hoặc là Phật tánh, và tui gọi nó là đại ngã. Thân sắc tướng tan hoại, đất nước gió lửa trở về với đại ngã của từng đứa. Giác hồn thì tìm nơi khác để ký thác. Nếu nhập Niết bàn thì giác hồn sẽ trở về với đại ngã của chúng. Dù vạn vật có vận chuyển thế nào, giác hồn có lăn lộn lên xuống khắp tam giới thế nào thì thiên hồn vẫn như vậy sừng sững trong nhị nguyên.

      Thiên hồn chính là đại ngã và giác hồn là tiểu ngã. Thông qua tiểu ngã mà nhận diện đại ngã. Nhờ vào đại ngã mà tiểu ngã thăng hoa tiến hóa trở thành đại ngã. Đây là quá trình hoàn thiện của con người. Đó là làm cho giác hồn trở thành thiên hồn. Khi giác hồn trở thành thiên hồn rồi thì không cần sinh hồn nữa nghĩa là khộng cần một cơ thể sống nữa, người này hóa thân thành trời đất, tự thân trở thành thần trong tam giới. Từ tiểu ngã nhỏ nhoi, hóa thân thành đại ngã to lớn.

      Đây là con đường tu tiên, nghĩa là tu sao để cho giác hồn thành thiên hồn, và không cần đến sinh hồn. Từ ba hồn trở thành 1 hồn thống nhất.

      Chỉ mọi người con đường tu tiên rồi đó. Mọi người tu đi chứ chụy lười quá trời lười òi hehe.

      Xóa
    2. Khi tiểu ngã hòa vào đại ngã, không cần sinh hồn nữa thì có giống cục đá không? Cục đá cũng chỉ có một hồn duy nhất là thiên hồn.

      Giống mà cũng không giống. Giống là chỉ có một hồn duy nhất. Không giống là cục đá thật sự chỉ có 1 hồn nhưng cái tiểu ngã hòa thành đại ngã thì đó là 3 hồn nhập thành một, khi cần tách riêng ra thì vẫn tách được, còn cục đá thì không làm được nha. Đó là lý do vì sao các vị thần hòa cùng trời đất nhưng khi cần hiện thân thì họ vẫn hiện được hà, đó là họ tách giác hồn ra khỏi thiên hồn để hiện thân. Và khi cần thị hiện trong 1 cơ thể sống nào đó thì họ vẫn có thể mượn tạm 1 cơ thể sống rồi đem giác hồn tách khỏi thiên hồn để vận dụng cơ thể sống ấy. Cục đá không làm được những chuyện này nhưng thần thì có thể làm được nha.

      Xóa
  67. Thấy cái phong tục này vui nên copy lại để đây. Người xưa thực hiện sự công bằng dễ thương ghê luôn haha.

    "MỘT TẬP TỤC KỲ LẠ CỦA NGƯỜI XƯA

    Người da đỏ Huichol là dân bản địa sống ở vùng núi Sierra de Nayarit, phía bắc Guadalajara, thủ phủ bang Jalisco, Mexico.

    Theo truyền thống cổ đại của họ thì trong quá trình sinh đẻ cả nam và nữ sẽ cùng nhau chịu đựng cơn đau. Người Huichol xưa có một tập tục là trong quá trình người vợ sinh con thì người chồng cũng phải “đồng cam cộng khổ” cùng.

    Cụ thể anh chồng sẽ bị buộc dây thừng vào hai hòn bi từ “cái ấy” của mình rồi trèo lên xà nhà gỗ để người vợ dùng hai tay nắm hai bên sợi dây thừng trong lúc “lâm bồn”.

    Ngày nay có rất ít tài liệu ghi chép hay hình ảnh về phong tục đời sống, các kiến thức y khoa của người dân bản địa ở châu Mỹ xưa. Nguyên nhân là vì phần lớn các bản thảo, ghi chép đã bị thực dân Tây Ban Nha phá hủy và thay vào đó là công cuộc truyền giáo, xây dựng một đế chế hùng mạnh tại lục địa Mỹ từ cuối thế kỷ 15 đến thế kỷ 19."

    >>> Làm vậy mấy ông mỗi khi muốn nhảy lên người vợ đều nghĩ kỹ rồi mới làm nha. Nghĩ thôi đã sợ teo dái rồi thì lấy gì mà làm, không làm thì làm gì có con. Đây là cách kế hoạch hoá gia đình hiệu quả nè mọi người haha.

    Trả lờiXóa
  68. Đây là style của chuỵ, đứa nào ăn cắp vậy bây. Vấn đề không phải là chuỵ muốn săn con linh dương mà tại vì lười quá, ở không chơi cho nó sướng hihi.

    Mọi người đọc viết bài này đi nha!

    "SỨC MẠNH CỦA VIỆC KHÔNG LÀM GÌ

    Cả thế giới hiện nay đo lường giá trị theo thuật ngữ bận rộn hơn là chất lượng công việc. Nói cách khác, nó đã trở thành một thứ biểu tượng – trạng thái “đang bận”.

    Con cá sấu già đang nằm nổi bên bờ sông khi một con cá sấu trẻ hơn bơi tới bên cạnh nó.

    “Tôi nghe nhiều người nói rằng bác là tay thợ săn ác liệt nhất con sông này. Làm ơn hãy dạy tôi các kỹ thuật của bác.”

    Bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngắn trong một ngày đẹp trời, con cá sấu già liếc nhìn con cá sấu trẻ với đôi mắt bò sát của mình, không nói gì và sau đó lại ngủ thiếp đi trên mặt nước.

    Cảm thấy thất vọng và thiếu tôn trọng, cá sấu trẻ bơi ngược dòng đuổi theo mấy con cá da trơn, để lại phía sau một loạt bong bóng.
    Nó nhủ thầm: “Mình sẽ cho bác ta thấy.”

    Cuối ngày, con cá sấu trẻ trở lại bên cá sấu già, kẻ vẫn đang ngủ và bắt đầu khoe khoang về cuộc săn mồi thành tựu của nó.

    “Tôi đã bắt được hai con cá da trơn đầy thịt hôm nay. Bác bắt được gì rồi? Không có gì ư? Có lẽ bác không mạnh như người ta nói.

    Không hề bị ảnh hưởng, con cá sấu già lại nhìn cá sấu trẻ, không nói gì, nhắm mắt lại và tiếp tục nổi trên mặt nước khi những chú cá nước ngọt nhỏ xíu bơi nhẹ nhàng cùng đám tảo trên bụng nó.
    Một lần nữa, con cá sấu trẻ tức giận vì không thể nhận được phản ứng nào từ vị cao tuổi kia, lần thứ hai nó bơi về thượng nguồn để xem có thể tiếp tục săn được cái gì.

    Sau vài giờ lùng bắt, nó săn được một con cò nhỏ. Mỉm cười, nó giữ con cò trong hàm và bơi trở lại bên con cá sấu già, kiên quyết thể hiện ai mới là thợ săn thực sự.

    Khi con cá sấu trẻ uốn người quay tròn, nó thấy con cá sấu già vẫn trôi nổi chỗ cũ bên bờ sông.

    Tuy nhiên, có gì đó đã thay đổi – một con linh dương đầu bò to lớn đang thưởng thức việc uống nước buổi chiều chỉ cách đầu con cá sấu già vài mét.

    Trong một chuyển động nhanh như chớp, con cá sấu già lao ra khỏi nước, quấn cái hàm quanh con linh dương khổng lồ và kéo nó xuống nước.

    Kinh hoàng, con cá sấu trẻ bơi lên khỏi mặt nước với con chim nhỏ còn treo bên miệng. Nó nhìn cá sấu già đang thưởng thức bữa ăn 500 kg của mình và hỏi:
    “Làm ơn… hãy nói cho tôi … làm sao…. Làm sao bác làm được điều đó?”

    Nhìn qua con linh dương đầu bò, cá sấu già cuối cùng cũng đáp lại:
    “Ta chả làm gì cả.”

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. LÀM GÌ QUAN TRỌNG HƠN KHOE KHOANG

      Khi lần đầu xây dựng JotForm, tôi giống như con cá sấu trẻ tuổi, tin rằng tôi luôn phải làm gì đó mới có kết quả.

      Hồi đó, nếu ai đó nói với tôi rằng có thể thu được kết quả lớn hơn nếu chẳng làm gì, tôi sẽ quay đi và tiếp tục dồn dập với ngày làm việc 16 giờ.

      Tôi nghĩ để thành công, tôi phải liên tục xây dựng, làm việc, tăng trưởng và phát triển những thứ tiếp theo – bất kể “thứ” đó là gì.

      Tất cả chúng ta đều có vấn đề với sự bận rộn. Nhưng bận rộn và thành công lại không đi cùng nhau. Và tôi nghĩ, nếu chúng ta đặt “không làm gì” ở thang ưu tiên cao hơn, chúng ta có lẽ tự thấy bản thân sẽ bắt được nhiều linh dương hơn cá da trơn.

      Điều đó xảy ra đúng với tôi, và tôi hy vọng nó cũng đúng với bạn nữa.

      Nhưng làm ít hơn hoặc không làm gì thì nói dễ hơn làm, đặc biệt với xã hội đắm chìm trong cảnh cực kỳ bận rộn này. Hãy xem xét kỹ hơn nỗi ám ảnh không lành mạnh của chúng ta với việc bận rộn…

      CĂN BỆNH “CỰC KỲ BẬN RỘN”

      Nhân loại đã phải vật lộn với sự bận rộn từ lúc mới bắt đầu – hay ít nhất từ năm 425 TCN khi Homer đi tới Trái Đất.

      Odyssey kể câu chuyện về những người ăn Hoa sen – một tộc người kỳ lạ suốt ngày lười biếng, chỉ ăn hoa sen và không làm gì cả. Và điều lạ lùng hơn cả chuyện viễn tưởng là những người này hài lòng với cuộc sống của họ.

      Homer đã viết rằng sau khi một số thủy thủ trong đoàn người của Odyssey ăn Hoa sen của tộc người ăn Hoa sen (nói nhanh gấp 3 lần), họ bắt đầu giống tộc người ăn Hoa sen – hài lòng, thư giãn và hơi thờ ơ.

      Sợ nếu toàn bộ đám người của mình ăn Hoa sen sẽ không còn động lực trở về nhà, Odyssey ra lệnh trói những người bị ảnh hưởng vào băng ghế và buộc con tàu khởi hành ngay lập tức.

      Thật thú vị, phản ứng của Odyssey đối với cảm giác “không làm gì” này nghe giống với CEO công ty, các nhà sáng lập doanh nghiệp startup, hay huấn luyện viên bóng đá ở trường học mà chúng ta biết ngày nay – những người nghiện làm việc vất vả nên khinh miệt bất cứ thứ gì có thể ám chỉ tới cảm giác tự mãn.

      Họ dù ở đỉnh của một tảng băng xã hội lớn hơn nhiều mà còn cảm thấy bị đóng băng vì sợ hãi khi nghĩ tới việc chẳng làm gì cả.

      Cả thế giới hiện nay đo lường giá trị theo thuật ngữ bận rộn hơn là chất lượng công việc. Nói cách khác, nó đã trở thành một thứ biểu tượng – trạng thái “đang bận”.

      Đã bao nhiêu lần bạn từng nghe hoặc bản thân rơi vào cuộc trò chuyện như thế này…

      - Gần đây cậu thế nào, Mark?
      - Ôi trời, bận phát điên mất thôi!
      - Thật tuyệt khi nghe điều đó, anh bạn – cứ duy trì thế nha!

      Chúng ta vô thức phát triển cách đo giá trị của một người dựa trên số giờ họ làm việc, số tiền trên đĩa của họ - dù họ có đang chạy như gà bị cắt tiết hay không.

      Trong cuốn sách Tuần làm việc 4 giờ (4 hour Work Week) của Tim Ferriss, anh chàng vui vẻ với ý tưởng này bằng cách nói thẳng rằng nếu bạn muốn thăng tiến, bạn nên trông có vẻ bận rộn hơn bằng cách làm việc với nhiều giờ hơn, tranh giành với mọi người và liên tục trả lời email.

      Nhưng sớm hay muộn, tất cả chúng ta đều phải tự hỏi bản thân: sứ mệnh của chúng ta là gì – liệu có phải là công việc bận rộn nhất hay việc tạo ra ảnh hưởng lớn nhất?

      Và thật thú vị khi nhìn vào một số bộ óc vĩ đại nhất trên Trái Đất này, chúng ta đều thấy có một điểm chung thú vị - họ đều giành thời gian để không làm gì cả.

      Xóa
    2. SỨC MẠNH CỦA VIỆC KHÔNG LÀM GÌ

      Làm cho một giai đoạn thời gian trong đời bạn không làm gì cả có thể là một thách thức – đặc biệt trong tuần làm việc khi chúng ta bị ném vào vô số cuộc họp, thông báo và danh sách các nhiệm vụ ngày càng tăng.

      Những người sáng lập doanh nghiệp bận rộn bắt đầu triển khai cái gọi là “Think Weeks” (Những tuần lễ để suy nghĩ) vào lịch trình hằng năm của họ - đó là những khoảng thời gian họ dành để đọc, nghĩ, và sống bên ngoài thế giới đang bị đóng gói để vận hành doanh nghiệp của họ.

      Trong khi những nhà sáng lập doanh nghiệp trẻ như Mike Karnjanaprakorn của Skillshare mới bắt đầu chấp nhận thực hành cách làm này, giống như các tên tuổi lớn như Steve Jobs, Mark Zuckerberg và Tim Ferriss, chính Bill Gates mới là người đầu tiên tạo ra cái Think Week nổi tiếng này.

      Suốt nhiều năm điều hành Microsoft, Gates thường rút lui vào những tuần lễ Think Weeks dài khoảng hai lần mỗi năm – không phải là kì nghỉ, mà là khoảng thời gian thực sự không làm gì cả.

      Gates rất kiên quyết thực hiện các Think Weeks của mình đến mức gia đình, bạn bè và cả nhân viên Microsoft cũng bị cấm. Ngày nay, Gates cho rằng phần lớn sự thành công của Microsoft đến từ những ý tưởng và khái niệm lớn ông tình cờ thu nhặt được trong khi không làm gì cả.

      THỰC HIỆN VIỆC “KHÔNG LÀM GÌ”

      Bạn không cần thiết phải cấm gia đình và bạn bè trong tuần lễ Think Week của mình. Để tôi lấy một ví dụ.

      Mỗi năm, tôi dành ít nhất một tuần nghỉ ngơi, thoát khỏi công ty của tôi và quay trở lại quê nhà giúp bố mẹ tôi thu hoạch ô liu.

      Tất cả những suy nghĩ về tăng trưởng hay tỉ lệ chuyển đổi của doanh nghiệp sẽ biến mất khi bạn chọn ô liu. Đó là thiền định và giúp mình bình tĩnh.

      Tôi biết việc hái ô liu sẽ không đưa tôi đến đỉnh cao của TechCrunch, nhưng đó là thước đo thành công cá nhân. Bằng cách nào đó, một số ý tưởng hay nhất của tôi thường đến trong giai đoạn này.

      Đối với những người không thể dành một tuần mỗi năm mà không làm gì cả, tôi khuyên bạn nên thực hiện một cách tiếp cận hơi khác một chút – thực hiện lễ Sabbath kĩ thuật số.

      Vào thứ bảy hay chủ nhật, hãy ép bản thân tránh xa tất cả các hình thức công nghệ - một cách thực hành được gọi là Sabbath kỹ thuật số.

      Hãy tắt điện thoại và giấu nó trong tủ quần áo. Hãy gập laptop lại, tống nó dưới giường. Và cố gắng bằng mọi nỗ lực tránh xem Netflix.

      Hãy cho bộ não không gian suy nghĩ bằng cách bước ra khỏi cái máy xay thường nhật và không làm gì cả. Tâm trí bạn sẽ có thời gian để va chạm với những ý tưởng mới hoặc xử lý những cái cũ theo chiều sâu hơn.

      Bạn có thể tìm thấy thành công đơm hoa từ việc thực hành như chú cá sấu già trong phần đầu bài viết này.

      Trong khi chúng ta tự nhủ mình có thể đạt được nhiều hơn bằng cách bon chen xô đẩy trên đường đời, đôi khi chỉ cần nhắm mắt lại và trôi nổi tự nhiên lại tốt hơn.

      Và hãy đợi, cho đến khi con linh dương đầu bò xuất hiện.

      Aytekin Tank

      Theo https://medium.com/.../the-power-of-doing-nothing-at-all...
      Nguồn dịch: http://talkwithcheryl.blogspot.com/.../danh-cho-nguoi...

      Xóa
  69. Vào xem cái youtube này nè bà con!

    https://www.youtube.com/watch?v=b2xZrC17Tw8

    Mãi đến giờ khoa học mới chứng minh ra được rằng con người không phải được sanh ra từ trái đất mà được mang đến trái đất từ một hành tinh xa xăm nào đó trong vũ trụ kkk. Cái này hơn 2 ngàn năm trước Thích Ca đã nói rồi. Chúng sanh từ cõi Quang Âm Thiên đến Trái Đất, do họ ăn uống đồ vật từ trái đất nên họ phải sinh sống tại đây luôn.

    Trả lờiXóa
  70. Đọc bài viết này đi bà con! Người đời nhờ kinh nghiệm sống đau thương cho nên họ tổng kết ra nhiều điều nhiều quy tắc nhiều chữ "Không Nên" và "Nên." Trong đạo chỉ đơn giản một điều thôi "tâm không phóng dật" thì tự động làm được hết mà không cần ghi nhớ bất cứ cái "nên" hay "không nên" nào. Đọc bài viết này đi rồi chuỵ nói tiếp cho nghe nè!

    4 THỨ MÀ NGƯỜI THÔNG MINH KHÔNG BAO GIỜ HÉ LỜI

    1. KHÔNG SUỐT NGÀY ĐI KỂ NIỀM VUI NỖI BUỒN CỦA MÌNH, LÀ TRÍ TUỆ

    Giáo sư Mark Bauerlein nói: "Một trong những biểu hiện của người trưởng thành chính là khi họ hiểu họ ra được rằng 99% những chuyện xảy ra với mình, với người khác, nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì."

    Sống ở đời, giống như con cá trong nước, nóng lạnh chỉ mình nó biết.

    Có một câu chuyện như này:

    T. sau khi được thăng chức, đãi ngộ đã cao hơn trước kia rất nhiều, vì vậy mà anh ấy quyết định mời những đồng nghiệp thân thiết ăn một bữa. Vốn dĩ đã đặt 3 bàn ở nhà hàng, nhưng ngày hôm đó, đồng nghiệp lại có đủ mọi lý do từ chối không tới, cuối cùng chỉ gom lại đủ một bàn.

    Trong bữa ăn, ai ai cũng nói cười vui vẻ, nhưng lời nói ra lại "tẩm ngẩm tầm ngầm":

    "Tôi không nhận ra là cậu cũng giỏi phết đấy nhỉ!"
    "Sau này làm lãnh đạo rồi, đừng phớt lờ bọn tôi đấy nhé!"
    "Có đi cửa sau không đấy, bình thường tôi cũng không nhìn ra là cậu giỏi giang tới vậy!" …

    Vốn nghĩ rằng sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ mọi người, không ngờ bàn tiệc lại vương đầy những ngữ khí đố kị "Dựa vào cái gì mà cậu ta được thăng chức!"

    T. nói rằng đó là bữa cơm khiến cậu cảm thấy khó xử nhất. Thực ra, bất kể chúng ta có thừa nhận hay không, luôn có một sự thật trần trụi tồn tại đó là: Trên thế gian này, ngoài ba mẹ ra, không có mấy ai thực sự hi vọng chúng ta sống sung sướng hơn họ.

    Vì vậy, "khoe khoang" hạnh phúc của mình ra ngoài, nhiều khi là đang động vào chỗ đau của người khác, giống như kiểu bảo họ rằng "anh đố kị với tôi đi" vậy, rồi lại tự thêm phiền phức cho chính mình.

    Đúng vậy, đời người 10 phần thì có tới 8,9 phần không như ý, nhưng chẳng phải là vẫn còn 1,2 phần là tốt đẹp ư.

    Vui vẻ, chia sẻ với nhầm người, thì chính là "khoe khoang"; buồn phiền, tâm sự với sai người, thì chính là "làm quá".

    Người thông minh sớm đã điều chỉnh quá trình trưởng thành sang chế độ im lặng, không tùy tiện chia sẻ niềm vui nỗi buồn của bản thân.Họ chia sẻ với những người bạn tri kỷ và cùng họ tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc ấy.

    2. KHÔNG “ĐÂM CHỌC” VÀO CHỖ KHÓ CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ TỬ TẾ

    Nhà viết kịch người Nga Anton Pavlovich Chekhov nói: "Người có giáo dưỡng không phải là ăn cơm mà không làm đổ canh, mà là khi người khác chẳng may làm đổ canh, đừng nhìn chằm chằm vào họ."

    Không "xé toạc" chỗ khó nói của người khác, lòng tốt trông có vẻ nhỏ bé này lại sưởi ấm cả cuộc đời của người khác.

    Còn nhớ một lần, tôi và một người chị đồng nghiệp tan làm đi về nhà, chúng tôi ngồi trên cùng một chuyến xe, ngồi cách chị em tôi không xa là đồng nghiệp V., có vẻ như đang có chuyện gì đó buồn, vừa lớn tiếng nói điện thoại vừa lấy tay lau nước mắt.

    Tôi và chị đồng nghiệp trông thấy, vì bình thường quan hệ đồng nghiệp cũng tốt, tôi hỏi chị ấy xem có nên qua bên kia an ủi cậu ấy một chút.

    Chị đồng nghiệp lắc đầu, nói tôi không đi.

    Sau đó rất lâu, tôi mới nhận ra được rằng, ai cũng có một mặt yếu đuối cả, nhưng chẳng ai muốn để người khác thấy được sự yếu đuối đó của mình. Sống ở đời, sắc vàng sắc đỏ rực rỡ có, sắc đen sắc xám tất nhiên cũng tồn tại theo.

    Nhiều khi, chúng ta không cần tới sự an ủi hay sự cảm thông nhất thời, mà chúng ta chỉ đơn giản muốn người bên cạnh không quấy rầy, không "đâm chọc", không lên tiếng, chỉ đơn giản là sự im lặng mà thôi…

    Có người nói, đời người ai sống cũng không dễ dàng gì rồi, có những chuyện không cần phải bóc toẹt móng ngựa ra.

    Đúng vậy, bạn vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được rằng, một người trưởng thành trông thì có vẻ luôn vui tươi, chín chắn, bên trong họ nội tâm gào thét ra sao, nhưng họ luôn im lặng, đó là bởi vì, họ không muốn ai biết…

    Trả lờiXóa
  71. 3. KHÔNG HẠ THẤP THỰC LỰC CỦA NGƯỜI KHÁC, LÀ GIÁO DỤC

    Bên cạnh bạn có một người như này hay không?

    Người khác sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, họ sau lưng nói người ta đi cửa sau.

    Người khác xinh đẹp mỹ miều, họ ở sau lưng nói người ta là bình hoa di động không có tài cán gì.

    Người khác thành tích học tập xuất chúng, họ đi bốn phương tám hướng nói người ta là con mọt sách, không biết sự đời…

    Kiểu người như vậy, luôn hạ thấp người khác để đề cao chính mình.

    Mà không biết rằng, quá trình nói xấu sau lưng người khác ấy cũng chính là đang phủ định chính mình; kính sợ đối thủ mới là tôn trọng bản thân.

    Sống ở đời, ai cũng nên cố gắng để tỏa sáng, nhưng tuyệt đối đừng tỏa sáng trên cái nền là dập tắt người khác. Nhận thức ra được cái mình "không biết", mới là điểm khởi đầu của "biết". Thế gian vạn vật, ai cũng có những sở trường, sở đoản riêng.

    Quang minh chính đại đối mặt với đối thủ, thắng, thắng cho sảng khoái; thua, cũng thua một cách tâm phục khẩu phục. Tặng người khác một tràng vỗ tay, là đang cho mình động lực để tiến bộ.

    4. KHÔNG TỌC MẠCH CHUYỆN NGƯỜI KHÁC, LÀ TẦM NHÌN

    Con người ta nếu không có "cao độ", nhìn thấy đâu đâu cũng là vấn đề; còn sống mà không có tầm nhìn, vấn vương sẽ toàn là những chuyện tầm phào.

    Sống ở trên đời, chú trọng vào bản thân, nhưng cũng đừng quên chấp nhận người khác.

    Tiểu thuyết gia người Anh, Charles John Huffam Dickens từng nói: "Phép lịch sự tốt nhất chính là không tọc mạch."

    Không tọc mạch vào chuyện người khác, không phải là lạnh lùng hay ích kỉ, mà đó là để chúng ta học cách mở lòng, cho phép bản thân mình không hoàn hảo, đồng thời chấp nhận những khuyết điểm vụn vặt của người khác.

    Những việc nhỏ không động tới nguyên tắc, không cần thiết đâm chọt phê bình; những tiểu tiết không làm ảnh hưởng tới bố cục chung, cũng không cần phải "cầm tay chỉ điểm" cho người khác.

    Chấn chỉnh, thay đổi bản thân, là thần.
    Chỉ trích, muốn thay đổi thế giới, là thần kinh.

    Thay vì cố gắng đi mài mòn những góc cạnh của người khác, chi bằng "kinh doanh" cho tốt sự tốt đẹp của chính mình.

    - Trí Thức Trẻ

    Trả lờiXóa
  72. Bài viết ở trên nói đúng rồi đó mọi người. Người sống biết điều không vướng vào 4 lỗi trên.

    Thứ nhất, khi mình không biết tự kết bạn với chính mình, mình mới gặp ai cũng bô bô cái miệng nói về nỗi buồn niềm vui của mình. Khi mình vui mà mình đi kể từa lưa sẽ khiến cho người bất hạnh hơn mình ganh tị ghen ghét. Khi mình buồn mà mình đi tám tào lao sẽ khiến cho người khác thấy phiền vì nỗi buồn của mình có liên quan gì đến họ đâu. Khi vui khi buồn thì tự gặp nhấm, nếu nó quá tràn lan không thể tiết lộ ra ngoài thì tâm sự với chó với mèo hoặc ôm cái cây mà kể cho nó nghe hehe; nếu không nữa thì viết nhật ký, tự viết tự đọc để giải toả nỗi lòng. Tóm lại là đừng tâm sự cho người khác nghe, bởi vì không ai "xứng đáng" được nghe niềm vui nỗi buồn của mình đâu haha, ngoại trừ những vật vô tri hoặc chúng sanh không có giác hồn.

    Thứ hai là khi mình tự đắc mình mới tìm chỗ yếu của người khác mà đâm chọt để hả hê để thoả mãn bản tính tự đắc và mình hay che đậy nó bằng khái niệm "sự cảm thông" này nọ đó. Mình thấy mình hơn người mình mới đi cảm thông mới đi thương hại người khác hay vật khác được chứ.

    Thứ ba khi mình hạ thấp người khác chứ tỏ mình đang ganh ghét họ, họ có gì hơn mình thì mình mới hạ họ xuống được chứ.

    Thứ tư gọi là rảnh rỗi sanh nông nỗi, khi mình thiếu chánh niệm, tâm mới phóng từa lưa ra ngoài tìm chuyện này chuyện nọ bà tám cho bớt trống vắng. Khi tâm mình phóng ra ngoài rồi, nghĩa là bên trong bị trống rỗng, thay vì thu tâm lại thì mình tìm cách tào lao chuyện này chuyện nọ để lấp đầy sự trống rỗng ấy.

    Túm lại, khi gặp tình huống, tâm mình nổi lên cái gì thì mình đều nhận diện nó và mình thấy được lý do vì sao nó nổi lên thì mình đâu có hành động, nghĩa là diệt ngay từ ý thì đâu có làm, chính vì không có làm cho nên mình không có lăng xăng bận rộn, cả ngày toàn là ở không chơi là vậy đó hahaha. Thật ra cái mình làm để nuôi thân để giải quyết sự sinh tồn của mình thì rất ít, mà cái mình làm do tâm mình lăng xăng phóng dật thì lại rất nhiều. Mọi người cứ để ý quan sát đi thì sẽ tự thấy ra thôi.

    Trả lờiXóa