Thói quen chính là tập khí và
bất kì điều gì trở thành thói quen đều là sự dính chấp và bám víu, cho nên Thói
Quen dẫn đến Mê.
Đối với người Tỉnh, một câu
nói hay một hành động được nói/được làm 100 lần thì đó là 100 lần nói/100 lần
làm. Mỗi lần nói đều là mới, mỗi lần làm đều là lần đầu tiên làm.
Đối với kẻ Mê, một câu nói hay
một hành động được nói/được làm 100 lần thì chỉ có 1 lần được nói/được làm, còn
lại 99 lần là nói/làm theo thói quen. Nghĩa là sau 1 hoặc một vài lần nói/làm
thì họ ghim lại câu nói hay hành động ấy và từ đó nói/hành động theo quán tính.
Người Tỉnh thức thì không
ghim, không bám chấp nên lần nào nói/làm cũng là mới, người Mê thì ghim và bám
chấp nên nói/làm theo sự điều khiển của thói quen (còn gọi là quán tính hay tập
khí).
Làm sao để biết mình đang nói/làm
theo thói quen/quán tính?
Đó là xuất hiện cảm giác chán,
mình thấy chán vì mình chưa nói/chưa làm nhưng do mình ghim nên mình tự hình
dung trước, vì tự hình dung trước, nên chẳng thấy có gì mới, vì chẳng thấy có gì
mới nên xuất hiện cảm giác chán. Còn người Tỉnh thì không ghim nên cái gì cũng
là mới, cái gì cũng là mới thì không xuất hiện cảm giác chán.
Bài liên quan: NÓI TIẾP VỀ THÓI QUEN
Bài liên quan: NÓI TIẾP VỀ THÓI QUEN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét