Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Kể chuyện tôi từng thấy Phật nha mọi người!

Hồi lúc tôi còn nhỏ, nhà tôi hổng có thờ Phật, trong nhà có bàn thờ Quán Âm Bồ tát thôi. Còn hình ảnh Phật này nọ thì đi ngang chùa hay xem trên ti vi có thấy thì có biết. Mà nhà tôi cũng hổng có đi chùa Phật gì đâu nha. Phật tại tâm nên đến chùa chi hihi. Ai cũng lo việc sinh sống hoặc học tập cả, hổng có quỡn mà đi chùa này nọ.

Túm lại tôi hầu như chẳng bao giờ bước chân đến chùa. Mà nói đến chùa tự dưng thấy có vẻ trang nghiêm sao sao nên hổng có tự đến mà cũng hổng ai dắt đến mà cũng hổng khoái đến. Ở nhà chơi với mèo sướng hơn. Nhà tôi lúc nào cũng có mèo và tôi có nick là Chúa Mèo vì tôi toàn chơi với mèo, nói chuyện với mèo, và ngủ cùng mèo.

Năm đó tôi học lớp 12. Tôi ở trong đội tuyển của trường để đi thi môn tiếng Anh toàn quốc. Tôi không phải là giỏi tiếng Anh nhất đội, mà có mấy bạn giỏi hơn nhiều, nên ai cũng hy vọng mấy bạn ấy đạt giải. Tôi cũng học bài ôn thi như mọi người chứ hổng có lười biếng. Tôi còn tự mua sách về tham khảo thêm này nọ. Túm lại là siêng học lắm, dù thi là thi chứ hổng phải thi để đậu này nọ nhưng hễ học là học cho nghiêm túc đàng hoàng.

Tối hôm ấy, tôi học ở trung tâm ngoại ngữ chuyên dạy giáo trình Streamline về, khoảng 7h tối. Mệt quá nên tôi nằm dài dưới đất để nghỉ ngơi trước khi dậy làm cho xong bài tập làm văn để sáng hôm sau nộp.

Phòng tôi ở trên lầu 1. Từ chỗ tôi nằm nhìn ra là ban công, bên ngoài ban công là mái nhà (hồi nhỏ leo ra mái nhà chơi hoài hà). Tôi nằm thư giản mắt nhìn ra mái nhà, cái tôi thấy cái đèn đỏ nhấp nháy ở ngoài sân banh nha mọi người. Sân banh có  trụ cột rất cao nên gắn đèn để ban đêm máy bay bay ngang thì tránh hổng có lủi vô đó. Rõ ràng là tôi không có ngủ nha. Tôi nằm nghỉ mệt thôi, tôi nhìn hoài cái đèn đỏ đỏ chớp chớp từ phía xa, nhìn chơi chơi thôi vì mọi hôm vẫn nhìn, có thấy gì hay đâu, nhưng hôm ấy lại nhìn hoài hổng rời mắt, thấy sao nó chớp chớp ngộ quá. Tôi nhìn miết, nhìn miết rồi cái đèn mất tiêu mà thay vào đó là một cỗ xe do tuần lộc kéo, cỗ xe chạy thẳng về phía tôi, trên xe là ông Phật. Cỗ xe thoáng cái ở ngay trên mái nhà bên ngoài ban công. Rồi tự dưng tôi thấy tôi đứng dậy tiến lại phía ổng, mà tôi tiến đến rồi đứng thôi chứ còn hổng biết là gặp Phật thì phải quỳ xuống đảnh lễ này nọ nên tôi đứng xổng, với lại lúc ấy tôi ngạc nhiên kinh khủng luôn, chưa kịp ý thức việc gì đang xảy ra. Ông Phật tay cầm bình nước giống y chang bình nước của Quán Âm, tay cầm nhành dương xỉ. Ổng rải lên đầu tôi 3 giọt nước. Tôi thấy rất rõ là ba giọt nước luôn nha mọi người. Ba giọt thấm nhanh vào đầu tôi y như đất cằn mà gặp nước hay sa mạc đang khô khốc mà gặp nước. Nước thấm cực nhanh nên tôi càng kinh ngạc. Xong, ổng lên xe và chiếc xe biến mất trên mái nhà bên cạnh. Tôi kinh ngạc vì mọi chuyện xảy ra chớp choáng, tôi không kịp ý thức gì cả, thậm chí ngay cả lời ú ớ cũng không có cơ hội mà thốt ra luôn. Lúc ấy tôi chợt giật mình một cái, vẫn đang nằm trên sàn, tôi phóng véo ra ngoài ban công nhìn theo hướng chiếc xe vừa biến mất, hổng thấy gì cả, một màn đêm u tối trước mặt. Quay trở vào phòng mà tôi còn chưa hết bàng hoàng, tôi thấy rõ ràng là tôi không có ngủ, vẫn tỉnh như sáo nên tôi mới vọt lẹ ra ban công để ngó theo chiếc xe được chớ. Nhưng nếu tôi không ngủ thì tại sao sau khi mọi chuyện xảy ra xong thì tôi lại nằm trên sàn chứ hổng có đứng chỗ ban công. Trùi, lúc đó tôi mới có 18 tuổi thôi, có biết gì đâu, hổng biết gì về đạo Phật hay tôn giáo gì cả.

Vài ngày sau tôi đi thi học sinh giỏi tiếng Anh toàn quốc và đậu giải nhì nha mọi người. Tôi trở thành người đầu tiên của tỉnh đạt giải cho môn Tiếng Anh luôn đó. Những đứa giỏi hơn tôi nhiều thì đạt giải khuyến khích. Tôi đạt giải mà ai cũng ngạc nhiên ngay cả tôi, vì tôi chỉ cần đạt giải khuyến khích là đủ rồi, vậy mà đạt giải nhì luôn. Rồi tôi được tuyển thẳng vào đại học. Đó là lý do tôi hổng biết không khí thi đại học là thế nào cả, vì có thi đâu mà biết, dân tuyển thẳng mừ.

Khi tôi kể chuyện về việc gặp Phật và được rải lên đầu 3 giọt nước cho giáo viên tiếng Anh nghe, cái cổ nói nhờ có Phật gia hộ nên tôi đạt giải đó. Cổ nói vậy là tôi tin liền.

Túm lại, chuyện tôi từng gặp Phật là vậy đó.

Còn chuyện nữa, hổng phải là chuyện gặp Phật mà là chuyện ở Bồ Đề Đạo Tràng. Đó là lần thứ hai tôi đến Bồ Đề Đạo Tràng. Hôm đó tôi cũng bắt chước mọi người ở lại khuôn viên cây Bồ đề vào ban đêm. Mọi người ở lại để ngồi thiền còn tôi đâu biết ngồi thiền đâu, nên tôi đi lạy Phật, lúc đó bị cái ghiền lạy Phật mừ. Mọi người dặn đi dặn lại là vào đó ban đêm thì tận dụng cơ hội để ngồi thiền hay thức chứ đừng có ngủ, muốn ngủ thì về phòng mà ngủ, ai lại đến đó ngủ bao giờ. Họ còn bảo khoảng 1-2h sáng là giờ chư Phật thuyết pháp cho chư thiên cho nên nếu thiền vào lúc đó mà may mắn có thể dự được buổi thuyết pháp đó luôn đó. Họ nói vậy thì nghe vậy thôi chứ tôi có biết cái gì đâu. Tôi mang theo lều vào, vì lúc đó mùa hè nên hơi nóng và muỗi nhiều lắm. Nghe họ nói cũng ham nhưng tôi mê ngủ nên hổng chắc là mình thức nổi đâu nha.

Tôi vào đó, tôi lạy Phật xong, cái nghỉ ngơi uống nước này nọ chờ 1-2h sáng để nghe Phật thuyết pháp cho chư thiên, dù hổng nghĩ mình có thể nghe được nhưng được dựa hơi cũng sướng. Vậy mà ngồi một hồi, cái thấy mệt sau khi đi tam bộ nhất bái cộng thêm sự im lặng cùng bóng tối quyến rũ cơn buồn ngủ, cái tôi đi theo tiếng gọi hoang dã là căng lều lên rồi chui vào đó ngủ luôn cho rồi. Ai mộ đạo thì ráng thức đi, còn tôi mộ ngủ nên tôi đi ngủ hihi.

Trong giấc ngủ thì tôi nằm mơ và giấc mơ ấy không bao giờ lặp lại lần 2 đâu nha mọi người. Tôi thấy tôi nằm ngủ dưới gốc bồ đề, tôi ngước mắt nhìn lên thì tán lá bồ đề trên đầu tôi lấp lánh ánh vàng, giống như có người đem vàng treo lên đó vậy đó. Toàn là vàng không hà, nguyên mảng vàng y như tấm vải được giắt lên tán cây, và lấp la lấp lánh. Chỉ thấy thoáng vậy rồi thôi, tôi ngủ tiếp đến lúc bị đuổi, 4h sáng thì ai cũng phải dậy sửa soạn ra về để nhường chỗ cho người khác vào cúng sớm. Sao tôi nghi cái lúc tôi thấy vàng là lúc chư Phật thuyết pháp nên chư thiên mới giăng vàng lên cây trang trí để đón Phật quá! Túm lại dù lo ngủ hổng nghe thuyết pháp được nhưng cũng được hưởng ké tí hơi là đủ rồi. Lúc đó tôi cũng có biết gì đâu, còn không biệt được là ông A Di Đà và ông Thích Ca là hai ông khác nhau nữa chớ, cứ tưởng hễ Phật là giống nhau, đều là A Di Đà hết. Ngu ngơ dễ thương ghê chưa!!!! Kệ, dù sao cũng được hưởng ké duyên vậy đủ rồi hihi.
P.s Thời đó Bồ Đề Đạo Tràng chưa bị ném bom khủng bố nên an nình còn lỏng lẻo, ai muốn ở lại ban đêm thì đăng kí là được. Còn bây giờ thì khó lắm đó. Nghe nói là phải trường hợp đặc biệt lắm mới được đặc cách cho ở lại ban đêm, chứ không còn thoải mái như xưa nữa rồi.


Bởi vậy tôi nói rồi, hễ thấy đủ duyên làm gì thì làm đi, đừng có nấn ná này nọ, tất cả mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, hổng có giống y chang vậy hoài được đâu. Bởi ai đủ duyên đi Ấn độ thì khăn gói đi liền đi, visa đang dễ nè. Biết đâu ngày mai có chiến tranh, họ đóng cửa hổng cho mình vào hổng chừng nữa đó nha mọi người hihi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét