Bậc giác ngộ hoàn
toàn thì không bao giờ xoay ra để thấy người, vì còn xoay ra là còn dính kẹt
vào tâm phán xét. Vì không xoay ra để thấy người nên họ nói gì cũng là nói với
chính họ, làm gì cũng là làm với chính họ. Chính vì không bao giờ xoay ra để
thấy người nữa mà không gì mà họ không biết, tất cả đều không nằm ngoài cái
biết của họ. Chính vì không bao giờ xoay ra để thấy người nữa mà tam thiên đại
thiên thế giới nằm trong lòng bàn tay họ. Chính vì không bao giờ xoay ra để
thấy người nữa mà họ thông suốt quy luật vận hành của càn khôn vũ trụ và không
còn lầm lẫn nhân quả nữa.
Cho nên khi nói Phật
thuyết cho người này người nọ đó là cái thấy của mình, hổng liên can gì đến
Phật cả. Phật không thuyết pháp cho ai nghe cả. Phật chỉ thuyết cho chính Phật
nghe mà thôi.
Hỏi: Vậy thì vì sao
lúc nói thế này lúc nói thế nọ, thậm chí còn gọi tên người này người nọ?
Đáp: Cái có thể thấy
được chỉ là hình tướng thôi, còn Phật chỉ nói với chính Phật mà thôi. Những gì
Phật nói là do nhân duyên chứ không phải do Phật muốn nói như vậy.
Túm lại, chỉ có bậc
giác ngộ mới hiểu được việc làm và lời nói của bậc giác ngộ. Chỉ có Phật mới
hiểu được việc làm và lời nói của Phật. Chỉ có Bồ tát mới hiểu được việc làm và
lời nói của Bồ tát. Chỉ có Thánh mới hiểu được việc làm và lời nói của Thánh.
Khi tâm mình tương
ưng tầng nào thì mình mới có khả năng thấy biết ở tầng ấy. Còn lại thì mọi cái
thấy chỉ là hình tướng bên ngoài mà thôi.
Tôi đang nghe Pháp và hành Pháp các bạn ạ !!!
Trả lờiXóa