Lúc đức Phật còn tại thế, có một vị đệ tử được
người ta cúng dường quần áo, mặc chỉ hai ba hôm là đã dơ bẩn, rách rưới; lúc ăn
cơm, bát cơm chưa vét hết đã đứng dậy mà đi, không hề biết giữ gìn tiếc rẻ vật
dụng.
Có một hôm, đức Phật bảo người này hãy cởi bỏ
áo cà-sa, mặc đồ như người thế tục mà vào thành khất thực. Khi ông vào thành,
những người lúc trước vẫn thường cúng dường ông thì hôm nay thấy ông, ai cũng
nhất định không chịu cúng dường. Vừa thấy ông trở về, đức Phật hỏi:
– Hôm nay ông được cúng
dường những gì?
– Bạch Thế Tôn, hôm nay con không nhận được gì
hết. Thỉnh Thế Tôn cho con mặc áo cà sa trở lại.
– Ta cũng định trả lại cho ông tấm áo cà sa mà
ông gởi cho ta giữ, nhưng lại quên mất để nó ở chỗ nào. Thôi thì ở đây có mớ
bông gòn, ông có thể lấy mà tự may áo cà sa mặc cũng được.
Đức Phật giao cho vị đệ tử này một bó bông gòn.
Ông cầm lấy tự nghĩ, làm sao mà may áo với những thứ này? Ông hỏi với một giọng
châm biếm:
– Bạch Thế Tôn, con không phải là nhà ảo thuật,
làm sao có thể may áo cà sa với mớ bông gòn này?
Phật dạy:
– Áo cà sa là do bông gòn làm thành, không cần
phải là nhà ảo thuật mới có thể làm được; có một vài công việc cố định phải
làm, và ai cũng có thể làm. Nhưng để biến bông gòn thành vải phải mất rất nhiều
công lao gian khổ, phải hái bông gòn, kéo thành sợi, dệt thành vải, sau đó cắt
may mới thành được một tấm cà sa. Áo cà sa mà ông đang cần đó, phải làm như thế
mới có được.
Người này kinh ngạc hỏi:
– Trời ơi, phiền phức đến thế sao?
– Phải rồi, muốn làm thành một tấm cà sa phải
trải qua bấy nhiêu đó gian khổ. Vì thế ông phải biết gìn giữ đồ vật, và không
phải chỉ có quần áo mà thôi đâu. Ta thấy ông ăn cơm cũng phí phạm như thế. Ông
phải biết, một hạt thóc là do người nông phu phải cực nhọc làm lụng mà có. Muốn
có hạt thóc ấy để nấu thành cơm, thì phải gieo mạ, nhặt cỏ, bỏ phân, tưới tẩm
v.v... Chúng ta được sống qua ngày một cách an ổn như thế này là do sự giúp đỡ
của rất nhiều người. Chúng ta không nên quên lãng ân huệ ấy, mà phải dùng cái
tâm tri ân để giữ gìn đồ đạc mà họ cúng dường cho chúng ta, và lấy sự tu hành
chuyên cần để báo đáp ơn thí chủ.
Thật ra mọi thứ tài sản châu báu, của cải nơi
thế gian đối với Đức Phật đều không có ý nghĩa gì; nhưng dầu là một cọng cỏ,
một nhánh cây trên thế gian này, không có vật gì là Ngài không cẩn thận gìn
giữ. Đó là vì Ngài luôn hiểu và trân trọng công sức cũng như tấm lòng của những
người đã làm ra những tài vật ấy. Vì thế, phàm là đệ tử Phật thì không thể
không ghi nhớ những lời dạy sâu sắc của Ngài.
Truyện cổ Phật giáo
Diệu Hạnh Giao Trinh dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét