Một thương gia trẻ trở
về nhà sau chuyến đi buôn xa, thấy nhà đã bị cướp đốt thành tro. Ngay phía
ngoài nền nhà cũ là một cái xác nhỏ bé đã bị cháy thành than. Anh ta nghĩ đó là
xác đứa con trai nhỏ của mình. Anh không biết rằng con trai anh vẫn còn sống. Anh
không biết rằng sau khi đốt nhà, bọn cướp đã bắt đứa bé theo. Và trong tình trạng
rối loạn, anh đã tin rằng cái xác kia chính là xác con anh. Anh vò đầu đấm ngực
khóc lóc, rồi làm đám tang cho con.
Người thương gia đó rất
yêu con. Nó là lẽ sống của anh. Anh thương xót nó tới độ không thể rời hũ tro của
nó. Anh may một cái túi bằng gấm và bỏ tro vô đó, đeo trước ngực ngày đêm, lúc
ngủ nghỉ cũng như khi làm việc. Một đêm con anh trốn thoát khỏi tay bọn cướp.
Nó trở về căn nhà cha nó đã xây lại và nó gõ cửa một cách háo hức vào lúc hai
giờ sáng. Cha nó thức giấc, lòng vẫn còn rất đau khổ và túi tro vẫn mang trên
ngực, anh hỏi: “Ai đó?”
“Con đây cha ơi!” Đứa
bé trả lời vọng qua cửa.
“Mày tệ quá, mày đâu phải
con tao. Con tao đã chết ba tháng trước rồi, tao còn tro của nó ngay đây.”
Đứa bé tiếp tục đấm vào
cửa và khóc lóc. Nó năn nỉ hoài để xin vào trong nhà nhưng người cha nhất định
không cho. Người cha giữ chặt lấy ý niệm con đã chết và cho rằng đứa bé vô lương
tâm này chỉ đến phá rầy anh ta mà thôi. Cuối cùng đứa bé đành bỏ đi và anh ta mất
con vĩnh viễn.
Bụt dạy rằng khi ta bị
kẹt vào một ý niệm và coi đó là chân lý thì ta sẽ mất cơ hội để thấy được chân
lý. Dù cho chân lý tới tận nhà gõ cửa, bạn cũng sẽ từ chối vì không mở được cái
tâm bạn ra. Vậy nên khi bạn vướng vào một ý niệm về sự thật hay có ý niệm về
các điều kiện của hạnh phúc thì hãy cẩn thận.
http://langmai.org/tang-kinh-cac/vien-sach/thien-tap/khong-diet-khong-sinh-dung-so-hai/ta-tu-dau-toi-ta-di-ve-dau
Bất kỳ việc gì nếu bạn xem nó thật bình thường, chẳng có gì quan trọng lắm thì bạn sẽ chẳng có gì rắc rối. Khi bạn cho chuyện này việc nọ là trọng yếu, là quan trọng lắm thì nó sẽ rắc rối.
Trả lờiXóaHT. Tuyên Hóa.
Vô trụ là bình an và sáng suốt và giải thoát...
Trả lờiXóa