Trong
kinh Tạp A Hàm, có một bài kinh kể lại câu chuyện thế này. Hồi Phật còn tại
thế, ngài Phú Lâu Na đến bạch với Phật rằng:
- Bạch
Thế Tôn, con muốn tìm nơi vắng vẻ chuyên tu. Cúi xin Thế Tôn vì con giảng nói
chỗ tâm yếu, để con chóng vào Niết bàn.
Đức
Phật dạy:
- Muốn
đạt được chỗ tâm yếu đó không gì hơn là mắt thấy sắc đừng bị sắc trói cột, đừng
dính với sắc. Tai nghe tiếng đừng để tiếng lôi cuốn, đừng dính nhiễm với tiếng.
Mũi ngửi mùi đừng bị mùi cột trói, đừng dính mắc với mùi. Luỡi nếm đừng bị vị
trói buộc, đừng dính mắc với vị. Thân xúc chạm dù cho êm ái nhẹ nhàng vui thích
hay thô nhám khó chịu cũng không bị dính cột trói, đừng dính mắc với xúc. Ý
duyên với pháp trần không bị pháp trần lôi dẫn, không dính mắc với pháp trần.
Nếu mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, không dính mắc với sáu trần, đó là nhân đến Niết
bàn.
Đức
Phật nói:
- Ta
nghe dân xứ ấy hung dữ lắm, ông qua đó họ làm khó, làm sao tu được?
Ngài
Phú Lâu Na bạch:
- Bạch
Thế Tôn, nếu người ta khó dễ với con, con vẫn can đảm tinh tấn tu.
Phật
hỏi:
- Giả
sử như họ chửi mắng ông thì ông nghĩ sao?
- Bạch
Thế Tôn, nếu họ chửi mắng con là vẫn còn hiền vì chưa đánh đập con.
Giả sử
họ dùng tay chân thoi đánh ông thì ông nghĩ sao?
- Bạch
Thế Tôn, nếu họ dùng tay chân thoi đánh con là vẫn còn hiền vì chưa dùng dao
gậy đánh con.
- Giả
sử họ dùng tới dao gậy đánh ông thì ông nghĩ sao?
- Bạch
Thế Tôn, nếu họ dùng dao gậy đánh con là vẫn còn hiền vì chưa giết con.
- Giả
sử họ giết ông thì ông nghĩ sao?
- Bạch
Thế Tôn, nếu họ giết con thì cũng tốt vì họ giải quyết sớm dùm con thân ô uế
này. Con cám ơn họ nhiều hơn.
Bấy
giờ Phật bảo: - Nếu ông được như
vậy thì nên qua đó tu.
Ngài Phú
Lâu Na với pháp Phật dạy và ý chí sắt đá đã qua xứ ấy tu, chỉ ba tháng thôi
liền chứng quả A la hán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét