************************
HỎI: Người tu lập nguyện xả ly, buông bỏ hết mọi thứ tạp niệm, tâm không vướng
bận, không màng chuyện thế sự, vậy điều đó có phải là vô cảm không? Đạo Phật
dạy mọi người hãy xem nhẹ mọi chuyện, đừng bám víu, hãy xem mọi thứ là Không
thì sẽ chẳng dính mắc, nhưng tôi không biết làm thế nào mới là đúng? Đơn cử như
khi đi đường gặp cảnh cướp giật nếu không giúp người đuổi cướp sẽ bị gọi là vô cảm,
hèn nhát, còn đuổi theo thì có phải là động tâm, bị sân si chi phối không? Một
việc khác, như người trong gia đình bị kẻ xấu hãm hại, mình không can thiệp thì
không thương gia đình, nhưng mình trả thù thì có đúng không? Thật khó quá khi
không làm gì thì bị coi là vô cảm, còn can thiệp vào thì tâm chưa tịnh.
(NAM, nam.torres_t9@yahoo.com)
ĐÁP: Bạn Nam thân mến!
Trước tiên cần minh định rằng, xả ly và vô cảm là hai vấn đề hoàn toàn
khác biệt nhau. Vô cảm là không có cảm xúc, tâm trơ lì với mọi người, mọi sự
trong cuộc sống. Người vô cảm tâm không còn rung động, thờ ơ và dửng dưng trước
những khổ đau của người khác. Xả ly là tâm buông bỏ, không dính mắc vào ngũ dục
(tiền tài, sắc đẹp, danh tiếng, ăn uống, ngủ nghỉ), không chấp thủ vào cái “tôi
và tự ngã của tôi”; một tâm thái tự do với đầy đủ trí tuệ và từ bi. Nói cách
khác vô cảm là biểu hiện của tâm si mê, vô minh, còn xả ly là biểu hiện của
minh triết, trí tuệ.
“Nguyện xả ly, buông bỏ hết mọi thứ tạp niệm” là không tham lam, sân
hận, si mê… phiền não, tâm luôn tràn đầy hoan hỷ, yêu thương, dấn thân phụng
hiến, lợi mình và người. Người tu “không màng chuyện thế sự” nên hiểu là những
thăng trầm, vinh nhục, khen chê ở đời không tác động hay chi phối lên tâm bình
an của họ, hoàn toàn khác tâm lý an phận, trốn đời kiểu “mũ ni che tai” vốn
không phải là hạnh xả ly (luôn có mặt đồng thời với từ-bi-hỷ-xả) của Phật giáo.
Đạo Phật dạy quán Không, tức nhìn thật sâu sắc vào các pháp để thấy như
thật về tính chất duyên sinh của chúng. Vạn pháp do duyên sinh nên vô thường,
do duyên khởi nên vô ngã. Phàm đã vô thường, vô ngã thì sự vật hiện tượng tuy
có đó nhưng chỉ là giả có, không chắc thật nên không bám víu, không dính mắc.
Đây là một tuệ giác lớn, là một sự thật khách quan, cần phải quán chiếu thâm
sâu mới ngộ ra được. Khi đã có tuệ giác trực nhận tánh Không thì luôn tự tại,
thảnh thơi, vui sống vì mọi người, vì cuộc đời.
Người có tâm xả ly luôn phát huy tuệ giác để ứng xử thích hợp với từng
hoàn cảnh trong cuộc sống. Cụ thể như gặp cảnh cướp giật, người tu liền vận
dụng trí tuệ phân tích tình huống, lượng sức mình để chọn giải pháp như: đánh
đuổi bọn cướp, gọi cơ quan chức năng, kêu gọi mọi người cùng ứng cứu, giúp đỡ
người bị hại…, làm tất cả khả năng có thể để cứu người với tâm từ bi mà không
hề có chút sân hận. Điều này hoàn toàn khác với người sân si hay vô cảm.
Trường hợp khác, nếu người thân của mình bị hại thì mình cũng tìm mọi
cách để lấy lại sự công bằng, đem sự việc ra ánh sáng nhưng điều đó hoàn toàn
không phải là hành động “trả thù”. Người có tâm xả không hề tồn tại ý niệm trả
thù mà chỉ theo lương tâm, trách nhiệm và lòng từ bi để làm sáng tỏ công lý, để
ứng xử và đối đãi với mọi người, kể cả thủ phạm gây oan nghiệp cho người thân
của mình.
Cần nói thêm rằng, có một số trường hợp nhìn vào hình thức bên ngoài thì
người tu hạnh xả ly và người vô cảm có biểu hiện khá giống nhau nhưng bên trong
tâm thức của họ lại khác biệt nhau. Đơn cử như trước sự được mất của bản thân,
người tu hạnh xả ly thấy rõ tính chất huyễn ảo của cuộc sống nên tâm không
động, bình thản mà tiếp tục phụng hiến làm đẹp cho đời. Ngược lại, người vô cảm
tâm cũng không động nhưng chẳng có động thái nào dấn thân phụng sự cả. Và trước
sự được mất của người khác, người vô cảm thì dửng dưng còn người tu hạnh xả ly
quán thấu nhân quả-nghiệp báo của họ nên bình thản an nhiên, chỉ tìm cách sẻ
chia hay giúp đỡ trong khả năng có thể.
Nói chung tâm xả ly là biểu hiện của trí tuệ, có trí mới buông bỏ được.
Bốn tâm vô lượng từ-bi-hỷ-xả luôn có mặt trong nhau, tương tức với nhau nên xả
ly có mặt thì từ, bi, hỷ đồng thời hiện hữu. Vậy nên xả ly hoàn toàn khác biệt
với vô cảm. Vì vậy, bạn hãy phát huy trí tuệ, thấy bản chất các pháp là tánh
Không mà xả ly. Buông xả càng nhiều thì hạnh phúc, an vui càng lớn.
Chúc bạn tinh tấn!
(Thích Quảng Tánh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét