Người đẹp thì dù đi tu, đầu cạo trọc, khoác cà-sa vẫn đẹp. Ở đời cũng như trong
đạo, khả ái và dễ thương là một phước báo. Tuy vậy lợi điểm này đôi khi cũng
bất cập hại và không ít người tu phải lao đao vì cái "đẹp" của mình.
Đẹp thì dễ thu hút người khác phái, dẫu xuất gia tu hành ly dục đi nữa cũng
không ngăn được lòng trần của người thế tục mến mộ mình. Xưa, nàng Matanga (Ma
Đăng Già) từng mê mệt Tôn giả Anandà đến mất ăn bỏ ngủ, rồi dùng cả chú
thuật để dụ dẫn ngài ân ái nhưng không thành và cuối cùng đành chấp nhận xuất
gia để lâu lâu được lén nhìn người trong mộng. Sau nhờ Matanga chứng A la hán
(một quả vị tâm hoàn toàn thanh tịnh, hết sạch mọi phiền não, ái dục) nên mọi
chuyện thành ra nhẹ nhàng. Đường Tăng khi thân hành qua Tây Trúc cầu pháp,
thỉnh kinh, trong gần một trăm kiếp nạn thì nạn bị ma nữ mến thương không phải
là ít… nhưng rồi ngài cũng vượt qua được hết để viên thành đại nguyện.
Điều đáng nói là, người tu vượt qua sự mến mộ vấn vương luyến ái của
người khác phái tuy chẳng dễ, cũng lắm trần ai nhưng vượt qua sự chấp thủ và
luyến ái tự ngã, yêu thương chính mình mới thực sự vô vàn khó khăn…
Tích truyện Pháp cú kể rằng: “Ni cô Rùpanandà gia nhập Ni chúng không
phải với lòng tin mà vì lòng thương gia quyến. Cô có vẻ đẹp tuyệt trần nên được
đặt tên Rùpa. Một hôm, nghe Thế Tôn giảng: "Cái đẹp của sắc là vô thường,
hệ lụy với khổ đau, phi thực; thọ, tưởng, hành, thức cũng đều như vậy". Cô
cho rằng Thế Tôn chỉ nhìn thấy cái xấu trên thân thể, bởi còn nhiều cái rất đẹp
để nhìn, rất xinh để ngắm. Do đó, cô không thích diện kiến Thế Tôn.
Rồi một hôm Rùpanandà có ý định đi nghe pháp. Ni chúng rất vui mừng vì
từ lâu cô không muốn đến hầu Phật, có cô chắc Ngài sẽ thuyết pháp với nhiều chi
tiết thú vị hơn.
Thế Tôn biết trước Rùpanandà đến đảnh lễ. Và để dạy dỗ người quá đắm
trước thân mình, để làm tiêu tan lòng kiêu hãnh của nàng vì ỷ có sắc đẹp, Ngài
dùng chính sắc đẹp thân thể làm phương tiện giáo hóa, giống như phải dùng gai lể gai. Thế Tôn liền hiện thần thông: Một thiếu nữ mười sáu xuân xanh đẹp chưa
từng thấy mặc bộ y phục đỏ thẫm, trang điểm với tất cả món trang sức, đứng hầu
bên Thế Tôn, cầm quạt phe phẩy. Chỉ có Phật và Rùpanandà trông thấy cô gái.
Rùpanandà vào tinh xá rồi quan sát Thế Tôn từ đầu đến chân. Ngài rực rỡ
xán lạn với ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp. Rùpanandà thấy cô gái
đứng cạnh Phật có gương mặt rực sáng như trăng rằm. Ngắm lại thân mình, cô thấy
chẳng khác gì con quạ đen đang đứng trước con ngỗng chúa sắc vàng. Cô say mê
những nét đẹp của người thiếu nữ và thầm mong mình cũng được như thế. Thế Tôn
biết được ý tưởng của cô nên bắt đầu thuyết pháp. Ngài hóa hiện thiếu nữ từ
mười sáu tuổi lên hai mươi tuổi. Rùpanandà nhận ra ngay bóng sắc này không bằng
trước đây. Rồi thiếu nữ thành thiếu phụ một con, đến trung niên và cuối cùng là
một lão bà già khụ. Rùpanandà theo dõi từng giai đoạn biến đổi cho đến khi là
bà lão răng rụng, tóc bạc, lưng còng oằn xuống, tay chân run rẩy. Thấy vậy,
Rùpanandà không khỏi nhàm chán, ghê sợ sắc thân. Cuối bài thuyết pháp, Phật hóa
hiện bà lão lâm bệnh, đau đớn kêu thét, té xuống đất, lăn lộn cùng với các vật
dơ uế. Bà lão chết rồi, thi thể bà trương phồng, từ chín lỗ máu mủ chảy ra. Quạ
và chó bu đến, nhào lên người bà xé xác… Sự kiện này làm Rùpanandà chấn động
thực sự. Cô thấy rõ ngay chính thân này sẽ già đi, lâm bệnh rồi chết. Từ cái
thấy về bất tịnh và vô thường ấy, khiến tâm Rùpanandà đi vào thiền định.
Thấy vậy, Phật đọc kệ khai thị, Rùpanandà chứng quả Tu đà hoàn. Sau,
Rùpanandà chứng đắc Thánh quả A la hán”.
Ni cô Rùpanandà xuất thân từ hoàng tộc, là công chúa dòng họ Thích xinh
đẹp. Khi xuất gia rồi cô vẫn tự hào về vẻ đẹp của thân thể mình. Rùpanandà
không hài lòng và không chấp nhận lời nhận định "Cái đẹp của sắc là vô
thường, hệ lụy với khổ đau, phi thực" của Đức Phật.
Điều này cũng là lẽ thường đối với những ai nhìn thân này cạn cợt nơi
hình thức bên ngoài. Và công bằng mà nói, nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi thì thân
này "còn nhiều cái rất đẹp để nhìn, rất xinh để ngắm" đấy chứ!? Nhưng
đối với người dấn thân cầu giác ngộ thì phải rèn luyện cái nhìn sâu sắc hơn,
thấy rõ bản chất sự vật y như chính nó, không thể khác được. Do vậy, cái thấy
về sự thật này đôi khi thật lạnh lùng, trần trụi, thậm chí gần như tàn nhẫn
nhưng lại xác thực với chân lý và có khả năng trị liệu, chuyển hóa ái dục, nhất
là tham ái tự ngã rất hữu hiệu.
Con đường đến giải thoát luôn gắn liền với tuệ giác. Thân này bất tịnh,
vô thường và phi thực là một tuệ giác quan trọng, không thể thiếu trong chiêm
nghiệm, suy ngẫm của hành giả. Đẹp thì dễ sinh tham ái, chấp thủ và hệ quả kéo
theo là khổ đau. Ngược lại, thấy rõ như thật thân này là vô thường, bất tịnh
thì ly tham, ly dục ắt thảnh thơi và tự tại.
Ni cô Rùpanandà nhờ Phật hiện thần thông nên thiền quán về thân thể mà
siêu việt từ phàm phu lên Thánh giả. Thần thông ấy Đức Phật vẫn thị hiện cho
chúng ta trong những biến động của cuộc sống hàng ngày nhưng liệu có ai nhận ra
để chuyển hóa như Rùpanandà không? Và đó cũng là việc của tự thân mỗi hành giả
cần phấn đấu và thành tựu.
Trích từ tích truyện Pháp Cú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét