Một lần kia, hai nhà sư trẻ đi bộ dọc theo một con đường đất
rất lầy lội ở miền quê. Đến gần một ngôi làng, họ tình cờ gặp một phụ nữ còn rất
trẻ đang cố băng qua con đường ngập bùn, nhưng vì bùn quá sâu nên chiếc kimono
bằng lụa cô đang mặc có nguy cơ bị vấy bẩn. Ngay lập tức Tanzan nâng cô lên và
đưa sang bờ đê ở bên kia.
Sau đó hai nhà sư
trẻ tiếp tục bước đi trong im lặng. Khoảng năm giờ sau, khi họ về gần đến chùa thì Ekido không còn nén được nữa, buột miệng chất vấn:
“Tại sao sư huynh – một nhà tu hành – lại dám chạm vào người một cô gái, và còn
đưa cô ta sang bờ? Chúng ta không được làm những chuyện như thế kia mà?”.
“Tôi đã để cô ấy xuống lâu rồi”, Tanzan nói. “Tại
sao sư đệ vẫn còn mang cô ấy theo?”.
Bạn hãy tưởng tượng đời sống sẽ như thế nào đối với
những người mà lúc nào cũng sống như cách của Ekido, không thể hay không muốn
cho một việc gì qua đi, mà lại luôn cưu mang quá khứ ở trong mình. Ta có thể tưởng
tượng đời sống của đại đa số người trên hành tinh này thật nặng nề biết bao khi
họ luôn cưu mang quá khứ trong lòng.
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét