Thời đó có lão Đaọ sĩ thực sự đã tu luyện lâu năm, nhưng ông ta có tính khí rất
cao ngạo. Đi đến đâu, ông ta cũng tự cao tự đại. Vì ông ta quá cao ngạo nên ông
khinh thường tất cả. Ông ta tự xem mình là tu luyện cao nhất. Ông ta khoe
khoang rằng ngay sau khi ngủ, ông ta sẽ phái đi loại thần linh nầy. Đó giống
như là giấc mơ, nhưng ông ta biết và sau đó có thể nhớ rất rõ ràng.
Một
hôm Lão Đạo sĩ gặp một Hòa thượng, cùng nhau đàm đạo. Lão Đạo sĩ nói, “Trong
đạo Lão, có thể tu thành Tiên, trường sanh bất tử, sống mãi muôn đời. Trong đạo
Phật có bản lãnh gì? Đức Phật Thích-ca Mâu-ni còn phải chết. Trong khi không ai
biết ông tổ của đạo Lão, tức Lý Lão Quân đi đâu? Họ cho rằng ngài chết, nhưng
thực ra ngài lên trời, Thế nên công phu tu luyện của Lão giáo là xuất huyền
nhập diệu vậy.”
Hòa
thượng hỏi, “Ông xuất khiếu–tức thoát hồn– như thế nào?”
Lão
Đạo sĩ đáp, “Khi tôi ngủ, tôi có thể đi đâu mà mình muốn.”
“Ồ!
Được rồi, Thế thì bây giờ ông hãy ngủ và xuất hồn đi để tôi xem thử ra sao.”
Hòa thượng trả lời.
Lão
Đạo sĩ nằm xuống ngủ, ngay ông ta vừa ngủ lơ mơ, ông liền xuất hồn đi. Nhưng đó
là cái gì? Đó là con rắn trườn ra trên đỉnh đầu ông ta. Con rắn trườn khỏi
giường, xuống nền nhà và bò ra bên cạnh hầm phân. Nó uống chút nước dơ rồi nằm
sát cạnh bờ nước. Lão Hòa thượng hái một nắm cỏ rồi đặt trên đường mòn, rồi nhổ
một bụi cây khác đặt bên cạnh nắm lá. Khi con rắn thấy bụi cỏ, nó hoảng sợ chạy
trốn và vội vã chui vào lại nơi mà nó vừa trườn ra. Sau khi trở vào lại trong
đỉnh đầu lão Đạo sĩ. Lão già tỉnh ngủ với mồ hôi đầm đìa, hoảng sợ như vừa
thoát chết.
“Ông
vừa đi đâu về?” Lão Hòa thượng hỏi, “khi ông vừa ra khỏi đỉnh đầu?”
Lão
Đạo sĩ đáp, “Tôi lên trời, đến bên một cái hồ.” Ông ta đã nhớ lầm, hố phân thay
vì cái hồ trên trời. “Khi tôi đến cái hồ trên trời, tôi uống chút nước cam lồ
trong đó, rồi khi tôi cuộn mình, tôi thấy một ông thần mặc áo giáp vàng đứng
bên hồ tay cầm kiếm. Ông ta định giết tôi, thế là tôi bỏ chạy.”
Lão
Hòa thượng đáp, “Ồ! chuyện như vậy, Đối với ông, lên trời là vậy đó sao?” Rồi
lão Hòa thượng nói cho Lão Đạo sĩ biết cái thấy của mình về sự kiện ấy hoàn
toàn khác với lời kể của lão Đạo sĩ, và lão Hòa thượng kể lại những gì ngài đã
thấy. “Lý do con rắn chui ra khỏi đầu ông có lẽ là do ông có tập khí quá nóng
nảy và luôn luôn tỏ ra sân hận. Nếu ông không thay đổi tánh nóng, có khả năng
ông sẽ biến thành rắn. Loài rắn thường có nọc độc trong tâm, và tính sân hận của
ông cũng giống như nọc độc ngay trong người ông vậy.”
Lão
Hòa thượng nói tiếp, “Ông đi ra bên ngoài để uống ít nước từ trong hố phân đầy
nước tiểu. Đó là hồ nước cam lồ trên trời của ông đó! Và khi tôi để nắm cỏ và
bụi cây trên đường ông đi, thì ông tưởng rằng đó là ông thần mặc áo giáp đến
bắt ông. Đó là khi ông chạy vội vã chui vào trong đầu ông. Đó là những gì tôi
thấy được.”
Lão
Đạo sĩ thầm nghĩ, “Thế là mọi điều mình tu luyện được đều là sai lầm!” Rồi Lão
đảnh lễ Lão Hòa thượng làm thầy và xin theo ngài tu học Phật pháp. Ông ta từ bỏ
mọi công phu tu luyện trước đây. Thế nên, nếu có người nói rằng họ có thể xuất
hồn khỏi xác trong lúc đang ngủ, thì đó là chỉ cho một loại khí dương. Khí
dương nầy phản ánh mọi tính khí của quý vị; nếu quý vị là người nhân từ, thì đó
là loại thần nhân từ; nếu quý vị là người sân hận, thì đó sẽ là loại thần tham
độc. Nên người ta thường nói,
Nhất
niệm sân tâm khởi
Bá
vạn chướng môn khai.
Lão Đạo sĩ có tâm sân
hận như vậy nên ông ta có thể biến thành thân rắn. Nhờ duyên lành mà ông ta gặp
được Lão Hòa thượng cứu ông thoát khỏi thân rắn trong đời sau.
<HT Tuyên Hóa kể truyện>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét