Vị vua nọ đang đi
công du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn
quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà
vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên
trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta
được.
Trong cơn giận dữ nhà vua thét lên:
- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm
miệng lại được không?
Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám
cận thần lên tiếng. Cuối cùng có một người bước ra, ông ta là một hành khách
trên tàu.
- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu
tôi được tòan quyền làm điều đó.
Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách
của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:
- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.
Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh
ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và
vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người
khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và
nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.
Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra,
nhà vua bèn hỏi người khách lạ tai sao anh ta có thể biết trước được như vậy.
Người khách đáp:
- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị
mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình
trạng thực sự tồi tệ hơn.
Lời bàn:
“Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh
phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó”
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét