Đi theo không có
nghĩa phải ở bên cạnh. Tất cả chúng ta đều đi theo Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật,
đi theo Bổn Sư A Di Đà Phật. Chỉ cần chúng ta không rời khỏi kinh điển, mỗi ngày đọc tụng
kinh Vô Lượng Thọ, chính là nghe Thế Tôn A Di Đà Phật khai thị. Chúng ta dùng
tâm chân thành để nghe, dùng tâm thanh tịnh để đọc tụng, sẽ liền được khai ngộ.
Đọc tụng nghe giảng mà không khai ngộ có nghĩa là lòng chân thành của chúng ta
chưa đủ. Những bậc thánh hiền thế xuất thế gian đều nói “thành tắc linh”. Đạo
giáo vẽ bùa, Phật giáo trì chú, phù chú rốt cuộc linh hay không? Điều đó hoàn
toàn ở tâm người vẽ bùa trì chú. Nếu tâm họ thành, phù chú này liền linh, tâm
không thành thì không linh. Trong Liễu Phàm Tứ Huấn, phần chú giải của người
xưa đã ghi rất rõ qua một ví dụ vẽ bùa. Từ một nét bút đầu vẽ đến cả đạo phù
thành công, trong khoảng thời gian đó không chút vọng niệm, kết quả đạo bùa này
linh. Niệm chú cũng vậy, chú ngữ từ đầu đến cuối không khởi một vọng niệm thì
chú này liền linh. Niệm chú trong khi khởi vọng tưởng, thì chú này không thể
linh. Do đó chú càng dài càng khó niệm. Thời khóa sớm của các tự viện đọc chú
Lăng Nghiêm rất dài, trong thời gian đó mà không khởi vọng tưởng là điều vô
cùng khó. Chúng ta đọc kinh, kinh dài hơn chú, nên người xưa mới nói: “Tụng
kinh không bằng trì chú, trì chú không bằng niệm Phật”. Phật chỉ có sáu chữ “Nam
Mô A Di Đà Phật”. Niệm liên tục sáu chữ này, không lọt vào một vọng niệm là điều
dễ làm, cộng với tâm chân thành có thể cảm ứng.
HT. Tịnh Không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét