Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

Hận thù diệt hận thù

Chiến tranh là cách dùng hận thù diệt hận thù thì chẳng thể nào có hòa bình. Ai cũng muốn hòa bình nhưng làm sao để hòa bình thì lại dùng chiến tranh để đạt hòa bình. Đây gọi là muốn một đằng mà gieo nhân một nẻo nè!

Đã gieo nhân chiến tranh thì phải xảy ra chiến tranh liên miên đời này qua đời khác, kiếp này qua kiếp khác chẳng thể nào dứt được đâu nha mọi người! Cái chiến tranh nhiều quá, mình khổ quá, mình rên rỉ: Ôi trời ơi, sao tôi chỉ muốn hòa bình thôi mà cũng khổ quá vậy. Mình muốn hòa bình mà mình lại gieo nhân chiến tranh, gieo gì thì gặt nấy, tự gieo tự gặt, vậy là đúng rồi, còn rên rỉ gì nữa.

Đó là lý do vì sao Việt Nam là quốc gia liên miên trong chiến tranh, chiến tranh nhiều đến mức hình như hổng có thế kỷ nào là hổng có chiến tranh cả. Chiến tranh nhiều đến mức mà mấy thèn đi bụi quốc tế hỏi: Ê, dân Việt Nam tụi bây hiếu chiến thấy gớm quá hà, suốt ngày oánh nhau miết, hổng quánh thèn này thì quánh thèn kia. Cái lúc đó mình cổ cãi cho bằng được: Ê, tụi tao hổng có quýnh ai hết nha bây. Tự dưng đất nước người ta đang yên đang lành, cái tụi mắc dịch mắc ôn ở đâu kéo tới đòi chia gia tài của cải, tụi tao ngu sao chia nên chỉ có cách oánh lộn với tụi nó để bảo vệ kho báu thôi nha bây. Hiếu chiến hồi nào mà hiếu chiến hihi.

Giờ nghĩ lại thì thấy đúng là dân Việt Nam hiếu chiến thiệt nha mọi người! Cái hạt giống hiếu chiến có sẳn rồi và ai hiếu chiến thì đầu thai vào chỗ đất này đi nha. Mã tầm mã, ngưu tầm ngưu nè hihi!

Dùng Nhân Quả nhìn nha! Dân hiếu chiến đất hiếu chiến nên thu hút người ta đến quýnh lộn cho thỏa mãn sự hiếu chiến. Thế thôi!

Mà hiếu chiến thì đi kèm với sân hận ngút trời nha mọi người. Hổng có sân hận thì làm sao mà hiếu chiến được chớ. Giống như hổng có nộ khí thì làm sao mà chửi. Cho nên cái bọn chết trong sân hận thì đầu thai chỗ này mới là phù hợp nè. Vì sao?

Vì vầy nè mọi người: Do những hạt giống chiến tranh, sân hận và hiếu chiến mình đã gieo từ bao đời bao kiếp nên phải nói một điều rằng đất Việt Nam là vùng đất không bao giờ yên ổn, lúc nào cũng động đậy nhúc nhích giống như trẻ bị tăng động vậy đó. Cho nên đòi hòa bình trên vùng đất này đó là chuyện ảo tưởng, chẳng khác nào bắt một con khỉ ngồi yên không được nhúc nhích vậy đó. Linh khí tổ tiên được hun đúc tích lũy từ bao nhiêu đời nay tạo ra vùng đất này giống như một đứa trẻ bị tăng động vậy đó mọi người.

Biết sao không? Vùng đất Việt Nam chôn vùi biết bao thây chết trong tất cả các cuộc chiến rồi mọi người, thây chết của đủ mọi chủng tộc quốc gia. Và người ta chết như thế nào? Người ta chết trong sự sân hận ngút trời. Tôi ví dụ nha. Hai phe đánh nhau như phe giải phóng quân và phe Mỹ Ngụy. Tâm lý của phe giải phóng quân là đất mình phải được hòa bình độc lập Bắc Nam một nhà mọi người sum vầy vui vẻ, tự dưng tụi quỷ Mỹ ở đâu kéo đến tàn sát sinh linh, tàn hại sinh mệnh, có người mình vừa mới nói chuyện vui vẻ lúc sáng, lúc chiều bị băm thành trăm mảnh, có người mình vừa mới trị thương xong, cái ra trận bị chặt đầu bị ăn gan, gia đình mình đang yên ấm, đùng cái người thân mình bị giết sạch. Làm sao mà hổng căm hận cho được! Mình mà căm hận rồi thì mình chỉ muốn ăn gan uống máu nó cho bỏ ghét. Mình chỉ nghe hơi thở của nó là mình đã thấy hận ngút trời rồi. Còn phe kia nha mọi người. Tụi bây là quỷ Việt Cộng, đã là yêu ma quỷ quái thì tụi bây co cụm lại đất của tụi bây đi, sao lại xâm hại đến chỗ tụi tao làm cái gì. Thằng bạn thân sáng nay vừa hút chung với nó một điếu thuốc thì chiều nó bị bắn lòi ruột. Thằng em kết nghĩa vừa khoe ảnh mới cưới vợ thì bị lựu đạn ném lén banh thây. Rồi tụi Mỹ nữa, đồng đội bạn thân mình vừa ăn chung bữa cơm, đùng cái thằng chết thằng bị thương thằng mất xác. Tất cả là do bọn quỷ Việt Cộng mà ra nên sân hận ngút trời. Tao mà thấy đứa nào là tao bằm thây đứa nấy thành trăm mảnh.

Túm lại, hai phe, phe nào cũng trải qua tang thương mất mát chia ly nên phe nào cũng hận ngút trời cũng muốn ăn gan nuốt mật phe kia. Vậy là hai đứa đều hiếu chiến như nhau, đều dùng hận thù để giải quyết hận thù. Nhưng mà hận thù thì chẳng thể nào giải quyết được hận thù. Hận thù chỉ tạo ra hận thù thêm mà thôi. Cho nên mình đã gieo nhân hận thù chiến tranh sân hận rồi mình phải lãnh hậu quả ấy mà thôi. Lãnh bằng cách nào? Muôn đời muôn kiếp mình phải sống trong chiến tranh và thù hận. Chiến tranh ngay cả trong hòa bình. Thù hận ngay cả với người nhà đồng đội bạn bè người thân. Chứ không cần phải chờ chiến tranh bùng nổ thì mới có thù hận và hiếu chiến đâu mọi người.

Những kẻ chết trên mảnh đất này thì do lòng thù hận ngút trời, họ tái sanh lại trở thành những người con trên mãnh đất này mà thôi. Túm lại họ tái sanh thành con cháu mình nè! Lúc trước họ là phe đối nghịch mình thù họ ngập trời chỉ muốn bằm gan bằm thịt họ mà nhai. Bây giờ họ thành con cháu mình nâng niu tâng tiu và sẳn sàng giết hại người khác để giành quyền lợi cho chúng. Nhưng chúng đến với mình vì lòng sân hận ngút trời, vì chúng chết trong sự hận thù ngập trời nên dễ gì mà chúng hòa hợp được với mình. Chúng sẽ gây chiến với mình thành ra người nhà đại náo nhau là vậy đó.

Cho nên dùng hận thù diệt hận thù là chuyện không thể có, dùng chiến tranh để đổi lấy hòa bình là chuyện không tưởng. Đó là lý do vì sao Việt Nam lúc nào cũng có chiến tranh, y như một đứa trẻ bệnh tăng động là thế.

Muốn Việt Nam đời đời kiếp kiếp không bao giờ trải qua chiến tranh nữa thì chỉ còn một cách là phải chịu đau thương trong vài kiếp. Đó là cách gì? Tự mình dẹp ngọn lửa hận thù ngay bên trong chính mình. Ủa, tôi có thấy tôi hận thù gì ai đâu. Có đó, nếu không thì không có sanh ra ở đây đâu, do chưa đủ duyên nên nó chưa lộ ra cho mình thấy đấy thôi. Giờ dẹp sao đây mọi người?

Chỉ dẹp được khi nào mình chán chiến tranh rồi, chán sự thù hận quá rồi, thôi hổng muốn hận thù nữa. Nhưng mà những kẻ mình giết đã đang và sẽ tái sanh để đòi món nợ mình đã giết họ chứ đâu phải mình chán là mình xong nợ với họ đâu. Họ đòi thì mình trả. Nợ máu phải trả bằng máu. Nên họ sẽ giết mình, chém mình, băm thây mình ra cho đã tức giận. Vậy thì chấp nhận thôi. Chẳng những chấp nhận mà còn khoái nữa. Ê tụi bây đến đây giết tao đê, tao khoái chết lắm nè, chết xong tái sanh lên cho tụi bây giết nữa rồi chết nữa. Đứa nào nó giết mình xong nó giải quyết xong mối hận thì nó hổng thèm giết mình nữa. Vậy là xong nợ một đứa. Cái đứa khác sẽ đến giết mình, cái mình khoái quá vì mình được giết được chết một cách đẫm máu như vậy. Cái đứa đó nó cũng xong nợ với mình. Sau khi hết đứa này đến đứa kia đến giết mình và mình chết trong sự khoái chí cao độ thì mình xong nợ từng đứa. Hết luôn hạt giống hiếu chiến, cái hổng ai thèm đến quýnh mình nữa vì nó quýnh mình đã rồi mà mình còn khoái bị quýnh nên nó hổng thèm quýnh nữa thôi. Vậy là từ đó về sau Việt Nam trở thành vùng đất trung lập trong mọi cuộc chiến. Đứa nào chém giết nhau thì chém giết nhưng việc ấy không bao giờ xảy ra trên đất Việt Nam. Đó là cách duy nhất dẹp hận thù, tắt ngòi chiến tranh, nhưng để vậy thì phải trải qua tang thương đổ máu ghê rợn trong sự sung sướng, khoái chí tử của kẻ bị giết.

Cho nên khi chiến tranh nổ ra thì nhà nhà nô nức, người người hăm hở rủ nhau đi…………hổng phải là đi tham chiến mà là rủ nhau đi chết, hăng say được giết, đưa đầu cho nó chém, đưa cổ cho nó cứa. Đất nước 80 triệu dân thì nếu có oánh lại thì chẳng những mấy chục triệu người chết trong khói lửa mà còn chết trong sự hận thù. Mà khi mình đánh chúng, chúng cũng chết, và khi chết chúng thù mình tuyệt đỉnh, còn mình khi chết cũng thù chúng tột đỉnh. Trước sau cũng chết vậy thì mình hăm hở tình nguyện đi chết, vậy có phải hay hơn không? Hăm hở tình nguyện đi chết nghĩa là mấy chục triệu dân rủ nhau ra ngoài đường ngồi cho chúng muốn giết ai thì giết, muốn chém ai thì chém, muốn uống máu ai thì uống. Đánh lại chúng, mình cũng chết mà chết trong sự thù hận của cả hai phía. Giờ ra ngoài đường tình nguyện cho chúng giết thì cũng chết nhưng mà chết trong sự hăm hở sung sướng, còn chúng giết được mình mà không hề bị tổn thương binh lực không hề bị hại thì chúng làm sao mà hận mình được, chẳng những không hận mà còn không thể giết hết tất cả mọi người đâu nha. 80 triệu dân thì cao lắm chúng chỉ giết được 40 triệu thôi, có muốn giết nhiều hơn cũng chẳng được. Vì sao? Vì vũ trụ không cho phép điều ấy. Khi 40 triệu người hăm hở chết trong sự sung sướng thì toàn vũ trụ tạo ra một xung lực ngăn cản sự tàn sát tiếp diễn. Đơn giản là vậy đó. Cái mình chết trong sự sung sướng rồi thì mình tái sanh lại chứ mình có chết luôn đâu mà mình sợ. Nhưng mà khi mình tái sanh thì mình không mang theo cùng với mình hạt giống sân hận như trước nữa. Mình tái sanh không có sân hận, chết sướng thí mồ thì sân cái gì mà sân. Rồi tụi nó lại kéo đến để gây chiến tiếp. Cái mình chiêu cũ lặp lại tiếp: Giặc đến rồi, đi chết thôi bà con ơi! Ê giết giùm tôi đi tôi cảm ơn. Cái lại chết, cái lại tái sanh, làm vậy vài lần là hổng thèn nào thèm đến giết mình nữa đâu nha mọi người. Sợi dây ân oán ràng buộc giữa mình và nó bị chặt đứt thông qua hành động khoái chết, khoái được giết, chết một cách hăm hở và sung sướng chứ không chết trong hận thù. Đâu còn ân oán với ai đâu nên chiến tranh không thể diễn ra trên vùng đất mình sanh ra là vậy đó.
Hiểu hơm?

Muốn dứt chiến tranh thì phải hăm hở sung sướng tự hào để được giết, để được chết liên tục như vậy trong suốt vài kiếp. Vậy là hết chiến tranh thôi, chứ không phải cầm súng bắn lại người ta mà hết chiến tranh đâu nha. Đã gieo nhân chiến tranh thì ngay cả trong hòa bình cũng có chiến tranh nữa đó, chứ đừng ảo tưởng rằng hòa bình là hết chiến tranh nha.

Thấy tôi làm tổng chỉ huy quân đội được chưa mọi người? Khi đủ nhân đủ duyên chiến tranh xảy ra, tôi hướng dẫn mọi người tình nguyện hăm hở xung phong đi chết nha. Chết sướng lắm đó, kẻ giết mình là kẻ ban cho mình đặc ân được chết. Vậy là triết lý của sự sướng khi chết ra đời.  Dân tộc lũ lượt rủ nhau làm tình nguyện viên cho cái chết, hăng hái được giết, hăm hở được tàn sát. Vì chết rất là sướng. Ai muốn giết người thì sang Việt Nam mà giết vì bọn chúng rất sung sướng để được chết, rất hăng hái để được giết.

Nhưng mà tôi đảm bảo với mọi người rằng khi ấy số lượng người sang Việt Nam để quỳ lạy chúng ta sẽ chiếm ưu thế so với số lượng người sang để giết chúng ta. Vì kẻ nào sung sướng hăm hở để được giết, để được chết đều là kẻ xứng đáng cho người khác quỳ lạy và cúng dường. Vậy là từ vùng đất hiếu chiến, chiến tranh liên miên y như trẻ tăng động trở thành vùng đất tâm linh, quy tụ toàn thế giới về phía mình.

Giống như vùng đất Tây Tạng vậy đó mọi người. Ngài Đạt Ma Lạt Ma cũng muốn dân Tây Tạng hăm hở sung sướng để được giết để được chết, tình nguyện đi chết. Nhưng không phải ai cũng nghe lời Ngài, các tổ chức các nhà hoạt động nổi lên khắp nơi đòi bảo vệ lãnh thổ, đòi chủ quyền từa lưa hạt dưa, rồi đủ các hoạt động chống phá khắp nơi. Làm trái ý Ngài Đạt Lai Lạt Ma rồi nha. Muốn xứng danh là vùng đất thần linh bí ẩn, muốn xứng danh là ốc đảo tâm linh của cả nhân loại thì người dân Tây Tạng phải hăm hở hăng say và tình nguyện đi chết, và sung sướng khi bị giết đi nha hihi

Cái này dựng phim giả tưởng được nè mọi người. Vì bản chất con người ai cũng thích chiến tranh. Chiến tranh mới vui chứ hòa bình chán thí mồ. Mình luôn miệng nói rằng mình yêu thích hòa bình nhưng tận trong thâm tâm mình lại ghiền chiến tranh. Vì nhờ có chiến tranh mới có giác ngộ, chứ nếu chỉ có hoà bình không thôi thì sao mà giác ngộ được chớ. Đó là lý do tôi nói bài viết này dựng thành phim giả tưởng được nè!


P.s Mọi người biết nhân duyên gì mà tôi viết bài này không? Là vì tôi đang đọc Nhật Kí Đặng Thùy Trâm hehehe.

3 nhận xét:

  1. Thật bái phục chị đó nha! Chỉ cần có suy nghĩ và viết ra như ri là đủ tư cách làm chị Hai của tụi này rồi đó. Khi nào chị thành lập tiểu đội "QUYẾT TỬ CHO TỔ QUỐC PHỤC SINH", thì cho em đăng ký trước. Nhưng đừng sắp xếp em ở hàng top ten là được hehe. Chỉ một chiến sĩ như ngài Thích Quảng Đức đủ làm nên chuyện rồi, phải hông chị!!!

    Trả lờiXóa
  2. Vô cùng thương tiếc! Thành kính phân ưu! Cao đăng Phật quốc! Tây phương cực lạc!... Tu mau kẻo trễ!!!

    Trả lờiXóa