Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Tâm của chúng ta sáng hơn mặt trời



Hỏi: Mặt trời có sáng không?
Đáp: Dĩ nhiên là quá sáng rồi, còn phải hỏi! (Nếu không bị mây che)
Vậy mà trong một bài kinh nào đó, Phật có nói rằng: tâm của chúng ta, nếu không bị vọng tưởng che lấp, thì sáng hơn mặt trời cả ngàn lần.
Choáng chưa mọi người!!!!!

Mặt trời lúc ở trên đỉnh chói chang đến mức không thể nhìn trực diện rồi. Vậy mà tâm chúng ta sáng hơn gấp ngàn lần thì kinh khủng cỡ nào rồi!
Tuy nhiên cái sáng của mặt trời là chói chang, còn cái sáng của tâm thì mát mẻ, thanh tịnh, an lành.

Chúng ta, ai cũng có một kho báu quý giá là một cái tâm sáng hơn mặt trời một ngàn lần; vậy mà mình suốt ngày suốt tháng suốt năm lo quanh quẩn làm cái gì đâu không hà. Cầu cái này mong cái nọ muốn cái kia. Có người thì tích lũy của cải, có người thì lăng xăng luyện thần thông, có người thì bận rộn chạy tới chạy lui. Chỉ cần mình buông ra mọi cái lăng xăng ấy là mình có kho báu liền. Vậy mà hổng chịu làm, mới chết chứ!

Bởi vậy trong Kinh Pháp Hoa có dạy rằng: Chúng ta chẳng khác nào chàng cùng tử lang thang khắp nơi nhặt nhạnh từng đồng để đắp đổi qua ngày mà không ngờ rằng mình có một gia tài đồ sộ; chúng ta chẳng khác gì người có một viên ngọc quý trong túi mà không bao giờ biết lấy ra dùng để cả đời phải cam phận đói khát.

Ồ, tự dưng nhớ ra hình tượng mà đạo Cao Đài thờ là CON MẮT, hay còn gọi là THIÊN NHÃN. Con mắt sáng suốt soi rọi rõ ràng khắp nơi. Chúng ta ai mà chẳng có con mắt ấy kia chứ! Nhưng quan trọng là có mà giấu biệt đi hổng dám sử dụng hihihihihi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét