Thuở xưa, tại một đồi núi
hoang vắng, có một thiền sư sống ẩn dật, tu hành nơi đây. Trong lúc hóa duyên,
sư tình cờ gặp đứa bé nằm bên bìa rừng, khóc thét lên từng hồi; động lòng
thương xót nên sư đem đứa bé về nuôi dưỡng. Chú bé lớn lên nhờ sự chăm sóc của
thiền sư giàu lòng nhân ái, sống giữa rừng núi hoang vu không một bóng người
qua lại.
Thắm thoắt
18 năm đã trôi qua, chú bé giờ đây đã lớn khôn nhưng chưa bao giờ giáp mặt với
con người. Bạn bè chú là những con thú rừng hiền lành như hươu, nai, khỉ, vượn,
và các loài chim chóc khác. Tâm hồn chú trắng tinh như tờ giấy trắng với thiên
nhiên đồi núi chập chùng, vui vẻ hài hòa với các loài thú yêu thương bé bỏng
trong rừng sâu. Thiền sư thường nói với chú tiểu, ở trên đời này loài cọp là dữ
hơn hết, chớ nên gần gũi nó, ai gần là bị nó nhai cho tan xương, nát thịt. Chú
tiểu cũng hay hỏi chị em nhà hươu, nhà nai trong rừng loài nào là dữ nhất, cả
hai đều đáp cọp là loài dữ nhất, nó chuyên ăn thịt các loài thú khác để bảo tồn
mạng sống. Các loài thú trong rừng chỉ cần nghe hơi và tiếng rống của nó thôi,
là sợ đến té đái cả bầy, anh hãy nên tránh xa nó ra.
Một hôm,
được tin người bạn đồng tu trong cơn bệnh nặng khó qua khỏi, Thiền sư liền quảy
túi xuống núi cùng với đệ tử của mình. Chú tiểu chưa bao giờ tiếp xúc với thế
giới bên ngoài, hôm nay được dịp, chú ngắm nhìn đủ thứ màu sắc với nhiều hình
ảnh đẹp trong thế giới con người. Trên đường trở về, hai thầy trò tình cờ gặp
một thiếu nữ tuổi vừa trăng tròn, dáng người thon thả, xinh đẹp làm sao. Chú
tiểu ngạc nhiên nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người khác phái một cách say sưa, đắm
đuối, đôi mắt chú cứ nhìn chăm chăm vào người con gái ấy như lạc vào mê hồn
trận của cõi thần tiên. Thiền sư thấy thế bảo chú đệ tử đi nhanh về núi, kẻo
trời tối.
Chú tiểu ngớ
ngẫn cả người ra mà hỏi, “dạ thưa thầy, đây là con gì vậy?”
Thiền sư
nhanh miệng nói, “cọp cái đó con, đi lẹ lên con ơi, kẻo cọp xơi bây giờ!”. Hai
thầy trò cũng đã kịp về đến núi, trước khi trời tối.
Kể từ
đêm hôm đó, chú tiểu bắt đầu thao thức, trăn trở không sao ngủ được, chẳng
thiết gì đến việc ăn, việc uống. Chú cứ nhớ mãi về hình ảnh con cọp cái đó sao
mà dễ thương, xinh đẹp vô ngần, nhất là khi cười để lộ hai hàm răng trắng đều
như hạt bắp.
Bị sự dằn
dặc bởi sức hấp dẫn lạ kỳ đó, chú tiểu không chịu nổi, cứ nhớ mãi hình ảnh và
bóng dáng đó, làm con tim chú rung lên bần bật như muốn vỡ ra, chú ta đành đến
thú thật với thiền sư: “Sư phụ ơi, sao con cứ nhớ đến con cọp cái đó quá chừng,
thà con tìm gặp nó, để cho nó ăn thịt con cho rồi. Con thà chịu mất mạng, mà
trong lòng cảm thấy an ổn, nhẹ nhàng. Từ nhỏ đến giờ, con chưa từng trải qua cảm
giác nhớ nhung, thương yêu, trìu mến, lạ lùng đến thế kia. Dạ thưa sư phụ, con
phải làm sao đây?”.
Chú tiểu kia
đã bị tiếng sét ái tình làm rung động cả trái tim ngây thơ, hiền lành, chất
phát của thuở nào.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét