Mấy trăm năm
sau khi đức Phật nhập diệt, có một vị vua tên là Ashoka. Vua Ashoka thường nghĩ
rằng muốn đạt được hạnh phúc, ông phải bành trướng lãnh thổ, và làm cho vương
quốc mình lớn mạnh hơn. Và vua Ashoka đã mang quân đi chiếm lấn những nước lân
bang để mở rộng biên cương của mình.
Một hôm, sau
một trận chiến đẫm máu, vua Ashoka một mình một ngựa đi trên bãi chiến trường,
giữa thây người và thú vật nằm vương vãi khắp nơi, có xác đã sình thối dưới sức
nóng mặt trời và bị những con chim đói rỉa móc. Trong cuộc đời, vua Ashoka đã đạt
được thật nhiều thắng lợi, mở rộng lãnh thổ, nhưng sao ông vẫn không hề cảm
thấy mình có hạnh phúc hơn.
Vua chợt thấy
xa xa có một vị tu sĩ thong thả bước những bước thận trọng, đi ngang qua bãi
chiến trường. Vua Ashoka quan sát vị sư ấy. Tuy vị sư không nói một lời nào,
nhưng con người của ông tỏa chiếu một sự an tĩnh và tự tại. Thấy vậy, vua đi
đến gần và hỏi:
“Thầy có an
lạc không?”
Vị sư đáp
“Thưa Ngài, tôi rất có hạnh phúc.”
Vị sư đáp
“Thưa Ngài, tôi rất có hạnh phúc.”
Và sau cuộc
gặp gỡ ấy, vua Ashoka đã trở thành một Phật tử thuần thành và hết lòng tu tập
theo giáo lý đức Phật. Vua cũng đã hoàn toàn thay đổi đường lối cai trị của
mình, hướng dẫn mọi người sống trong hòa bình.
Bạn thấy
không, những bước chân thận trọng và tỉnh giác của một người có thể thay đổi và
ảnh hưởng đến cuộc đời chung quanh, nhưng ảnh hưởng ấy không phải là một sự
toan tính theo ý muốn của bản ngã, mà là một sự chuyển hóa tự nhiên.
NDN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét