Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Kể chuyện tôi tự ngộ ra cách quán từ bi nha mọi người!

Chuyện thứ nhất, tôi leo núi Nga Mi. Núi này tương truyền là nơi Phổ Hiền Bồ tát từng cỡi voi trắng 6 ngà xuất hiện, và là một trong những ngọn núi linh thiêng của đạo Phật ở Trung Quốc. Tui cõng lều chõng leo lên rồi leo xuống hổng có đi cáp treo đâu nha! Núi Nga Mi nổi tiếng là khỉ Nga Mi. Tụi khỉ rất hung dữ và không hề sợ con người, sẳn sàng tấn công để cướp thức ăn bất kể ai bất kể khi nào. “Núi của ta nên ta muốn cướp là cướp. Bọn mi là kẻ xâm phạm nên bọn mi phải sợ ta thôi hahaha” (tôi nói giùm con khỉ) Lúc lên thì hổng sao nên tui ỷ lại. Lúc xuống hình như mọi người đi cáp hết hay sao mà đường vắng hoe, thỉnh thoảng mới có người. Có hai đường, lên một đường, xuống một đường, đường nào cảnh cũng đẹp… kinh dị. Tui thấy cảnh đẹp đẹp vắng vắng mà mệt quá nên tháo ba lô ra ngồi xuống nghỉ tí. Vừa đặt đít xuống thì nguyên gia đình khỉ kéo đến, khỉ cha khỉ mẹ (lớn) và khỉ con (nhỏ). Tụi nó vờn vờn trước, tôi hơi sợ vì từng nghe tiếng khỉ Nga Mi Sơn rồi. Tụi nó đọc được nỗi sợ của tui nha mọi người, vậy là tụi nó không thèm vờn nữa, khỉ cha khỉ mẹ tiến thẳng đến chỗ tôi, mỗi đứa canh một bên, trừng mắt nhìn phát, tôi hoảng loạn. Rồi dưới cơ chúng luôn. Chúng phát hiện ra tôi là con mồi dễ ăn hiếp nên làm tới bến. Hai con đứng canh hai bên không cho tôi đứng dậy. Con khỉ con thì chụp lây cái ba lô tôi đang để bên cạnh. Tôi nhổm lên định chụp lại thì hai con lớn vung tay nhe nanh trợn mắt gầm gừ. Sợ quá nên đành ngồi im. Con khỉ con lấy ba lô ngồi thủng tha thủng thỉnh mở dây kéo quăng hết đồ đạc bên trong ra để tìm thức ăn. Phải công nhận một điều rằng tụi nó đi ăn cướp có bài bản ghê luôn hihi. Bọn cướp này không khoái tiền chỉ khoái thức ăn thôi. Sau này ngồi quán chiếu lại tôi biết rằng bất cứ điều gì khởi lên trong tâm đều tạo ra tần số và con vật nó đọc tần số ấy để biết con mồi như thế nào. Vì tụi nó đọc được tần số sợ của tôi nên tụi nó đàn áp tôi luôn, đàn áp oanh liệt thiệt luôn đó nha mọi người. Một lúc sau có hai người phu khiêng kiệu chạy xuống núi để đón khách (khách nào leo không nổi thì trả tiền để ngồi kiệu) nên tui kêu cứu. Họ không sợ nên gia đình khỉ leo phắt lên cây ngồi để tránh họ. Tôi thấy rõ bọn khỉ ngại hai anh phu này nhưng lại ăn hiếp tôi dễ sợ. Khi hai anh phu ra hiệu bảo tôi nhặt ba lô lên và thu gom đồ lại thì thấy tôi tiến đến gần ba lô, tụi nó từ trên cây nhảy xuống giật lộn với tôi chớ. Hết hồn tôi phóng trở ra. Hai người phu cầm ná bắn đá rào rào, tụi nó phóng trở lên cây nhưng cứ nhào lên nhào xuống gầm ghè tôi miết. Tôi phải nhờ hai anh phu đứng canh hai bên thì tôi mới thu dọn đồ được đó. Kỷ niệm kinh hoàng quá! Tôi bị bọn khỉ đàn áp vì khởi ý sợ chúng. Đó là chuyện thứ nhất, bị khỉ ăn hiếp.

Chuyện thứ 2 là xém bị chó trên núi tuyết cắn. Hên là con chó này có chủ nếu không chắc tôi toi mạng rồi, vì chó trên núi tuyết to lớn như chó sói chứ hổng có nhỏ con đâu nha. Oánh lộn với nó thì thua là cái chắc. Tôi leo núi mệt nên thấy con chó cưng cưng tôi nhìn nhìn, chủ nó là người bản địa ra hiệu cho tôi vuốt lông nó. Tôi ngồi trước mõm nó vuốt vuốt cái bờm cưng cưng, tôi lỡ nghiến răng nhẹ có một cái, không hề phát ra âm thanh nha mọi người. Nhưng con chó nó đọc được dấu hiệu tấn công nên đang ngoan như con thỏ nó gầm trong cuống họng, chỉ gầm thôi chứ chưa sủa mà tiếng nghe đã rất uy lực, trùi đất ui, tôi đang ngồi trước mũi nó, nó táp phát là đảm bảo khỏi cứu. Tôi hoàn toàn bị động, và sợ quá trời sợ. May quá chủ nó quát nó nên nó đang từ tư thế chuẩn bị tấn công lại trở về tư thế con thỏ.

Sau khi xảy ra chuyện con chó thì tôi nghĩ đến chuyện con khỉ Nga Mi rồi tôi phát hiện ra một bí mật động trời luôn nè! Con vật nó đọc suy nghĩ của mình. Vậy là tôi đề ra phương án sau: Vì tôi hay leo núi hoặc đi vào những nơi thiên nhiên một mình nên đôi khi bị chó sủa hay khỉ vờn mà chẳng biết làm sao, hay bị hoảng loạn lắm. Nhưng tôi phát hiện ra rằng tụi nó đọc được suy nghĩ của tôi nên tôi học cách kiềm chế nỗi sợ và thay thế nỗi sợ bằng niệm yêu thương. Thấy tụi nó từ xa là tôi khởi niệm yêu thương lên để đối trị nỗi sợ. Và trong suốt đoạn đường đi đến gần chúng cho đến đi ngang qua chúng thì niệm yêu thương không hề ngưng nghỉ, cứ liên tục thành chuỗi, bởi vì chỉ cần một niệm yêu thương dừng thì niệm sợ sẽ khởi và tụi nó đọc được sẽ tấn công tui ngay. Từ khi phát hiện ra cách dùng niệm yêu thương để thay thay thế niệm sợ thì tôi hết sợ chó và khỉ nữa rồi, và thậm chí cả nỗi sợ ma cũng hết luôn đó mọi người. Mỗi khi chuẩn bị ngủ nơi nào mà có cảm giác lạ lạ ngộ ngộ là tôi ngồi khởi niệm yêu thương, sau đó nhờ họ bảo hộ. Lần nào cũng thành công, không bao giờ thấy ma, không bị quấy phá nữa. Nhờ trải nghiệm thực tế mà tôi tự biết cách quán từ bi bằng cách khởi niệm yêu thương nhằm đối trị nỗi sợ luôn nè mọi người!

Sau này ở một trường thiền, có sư cô Hàn quốc ở cạnh phòng tôi chuyên quán từ bi 20 năm rồi, cổ dạy tôi cách quán. Tôi bất ngờ ghê vì tôi biết điều ấy trước khi được dạy luôn.

Cho nên mọi người nói rằng đời là trường đại học lớn nhất còn tôi thì qua trải nghiệm thực tế thì thấy rằng: Đời là trường thiền lớn nhất. Học thiền ở trường thiền này thích hơn nhiều lắm đó hihi.


1 nhận xét: