Để trả lời những câu hỏi này thì tôi kể một câu chuyện cổ tích nha!
Câu chuyện như sau: Ngày xửa ngày
xưa, trong một khu rừng nọ, có một cái cây to thiệt to và cao thiệt cao. Cây
tỏa bóng mát nguyên một vùng, và quả thì ngọt lịm lịm lịm. Chim chóc khắp nơi
bay về ăn trái và làm tổ, líu ra líu ríu suốt ngày trên cây. Ăn xong rồi chim ị
luôn xuống gốc cây. Cây chẳng thấy phiền vì tiếng líu ríu của chim cũng không
chê trách rằng phân chim dơ làm bẩn gốc cây. Cây cứ lặng im làm nhiệm vụ của
mình. Đó là ra quả ngọt và tỏa bóng mát. Phân chim được cây dùng làm phân bón
nên càng nhiều phân thì cây càng phát triển, quả càng nhiều và ngọt, bóng mát
tỏa từ cây càng lan ra. Vì vậy mà cây được gọi là đại thụ.
Người thực sự giác ngộ sống cũng y
như cây đại thụ vậy đó.
Vì sao chúng ta cần có những bậc giác
ngộ?
Đơn giản là vì cuộc đời cần những cây
đại thụ, lặng lẽ tỏa bóng mát và cho quả ngọt, không phê phán lên án chỉ trích
tiếng líu ríu của chim chóc cũng không phiền hà vì phân chim rơi vẩy khắp thân
cây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét