Bài 1: Chiến binh, họ
là ai?
Trong một số bài viết, tôi
hay dùng từ chiến binh. Vậy chiến binh nghĩa là gì, họ là ai?
Chiến binh là những
người phá vỡ định kiến xã hội. Hay nói cách khác thì nơi nào có sự lập trụ, có
sự bám chấp vào điều gì đó thì nơi ấy xuất hiện những chiến binh phá vỡ sự bám
chấp ấy.
Một trong những chiến
tích đập tan định kiến của tôi là: Lúc ấy rộ lên niềm tin mãnh liệt rằng người
không biết tiếng Hoa thì không thể tự thân sang Trung Quốc mà tung hoành được,
phải mua tour, phải có hướng dẫn hay phải có bạn bè bên đó hướng dẫn,…………. Đây
là một định kiến và mọi người có niềm tin kiên cố vào đó.
Vậy là lên đường thôi.
Ta hổng biết tiếng Hoa, ta hổng quen ai ở Trung Quốc cả, ta tự đi, đi một mình,
một mình cu ki, và quan trọng là với chi phí cực ít ỏi (một ngàn đô Mỹ cho 3
tháng). Ta đã làm điều đó như thế nào?
Tháng đầu tiên đóng đô ở
tỉnh Quảng Tây, và học tiếng Hoa bằng cách thường xuyên ra chợ hỏi giá từng
món, và bà tám với người bán. Trung Quốc rộng lớn, mỗi tỉnh thành có cách phát
âm tiếng Hoa phổ thông khác nhau, cho nên người Hoa không hiểu nhau là chuyện
thường. Ta có hiểu gì đâu. Ta dùng phương pháp Quán Âm Thanh để học ngôn ngữ từ
mấy bà bán hàng và rồi ghi nhớ. Trong vòng một tháng ta có thể giao tiếp cơ bản
luôn. Quá dữ dội! Tự đi mua hàng tự trả giá, tự giới thiệu này nọ,……Rồi sau đó
sang tỉnh thành khác, họ phát âm khác lại phải học từ đầu cho hợp cách phát âm
của người bản địa. Ta chỉ nghe hiểu và nói thôi chứ hổng biết đọc biết viết đâu
nha. Vậy mà 8 tháng cu ki ở Trung Quốc ta tung hoành 15 tỉnh thành. Ta hiểu
tiếng Hoa phổ thông còn hơn cả người Hoa bản địa. Ví dụ người phương Bắc mà
xuống phương Nam thì nói chuyện hổng ai hiểu và ngược lại, ngoặc người dân tộc
thiều số nói chuyện thì người Hán chẳng hiểu hay người Hồng Kong mà nói thì
người phía Bắc chẳng hiểu,…… Quái đản là người Hoa bản xứ chẳng hiểu nhau khi khoảng
cách địa lý xa như vậy, còn ta hiểu tuốt luôn, còn phiên dịch ngược lại cho họ
mới ghê chớ. Hihihi
Ngoài lý do ta có thể
học ngôn ngữ nhanh nhờ phương pháp Quán Âm thanh còn có lý do là ta chỉ chọn đi
những nơi ít có du khách và toàn ở chung nhà người bản địa hoặc ở khách sạn
dành cho người bản xứ không dành cho người nước ngoài, vừa rẻ vừa phải nói
tiếng Hoa vì những nơi này hầu như chẳng ai biết nói tiếng Anh. Họ chỉ biết
tiếng Hoa và tiếng bản địa thôi. Nếu không học ngôn ngữ của họ thì có mà chết
đói à. Cho nên học thôi, chiến binh lừng lẫy mà sợ gì.
Chỉ 8 tháng ở Trung
Quốc, lăn lóc 15 tỉnh thành mà ta có thể bắn tiếng Hoa và hiểu tiếng địa phương
luôn. Quá dữ!!! Vậy là ta đã phá tan định kiến rằng: Không biết tiếng Hoa thì
đừng mơ đến việc đi Trung Quốc nhé cưng!!!
Chiến binh mừ, được
sanh ra là để đập vỡ định kiến. Sau đó ta còn tự đề ra các phương pháp đi lại
cho người không biết Hoa mà vẫn tỉnh bơ đi lại ở Trung Quốc luôn đó chớ!
Ta tự biết cách Quán Âm
qua việc phải thường xuyên học tiếng bản địa để giao tiếp với người địa phương.
Thậm chí ta không hiểu ngôn ngữ đó nhưng khi nguyên cả đám người họ mà ngồi bà
tám với nhau, ta quán âm thanh thì có thể biết họ đang nói về chủ đề gì luôn,
dù chẳng hiểu chi tiết. Nhiều khi tôi nói tôi không biết tiếng mà họ tưởng tôi
nói láo vì họ nói cái gì tôi cũng hiểu mà sao lại hổng biết tiếng hihi.
Túm lại thì chiến binh
lừng lẫy là những người phá tan định kiến trong bất kì lĩnh vực nào. Ngay tại
gia đình hay công ty mà có một định kiến nào đó; nếu bạn có thể phá tan định
kiến ấy thì bạn chính là một chiến binh lừng lẫy rồi đó. Nơi nào có sự lập trụ
thì nơi ấy xuất hiện điều ngược lại để phá tan sự lập trụ ấy. Vì chiến binh
lừng lẫy luôn đi ngược lại số đông nên họ luôn cô đơn, nhưng đó là sự cô đơn
kiêu hùng. Nếu không tin thì làm chiến binh lừng lẫy đi rồi sẽ biết đó là gì
thôi hà hihi
Bài 2: Chiến binh đơn giản là những
người lính.
Chính xác là như vậy. Họ chính là
những người lính. Và trên đời này nơi nào mà kỷ luật nghiêm minh nhất. Đó chính
là trại lính. Quân lệnh như sơn. Bất cứ người nào trải nghiệm cuộc sống của một
chiến binh thực thụ thì đều phải thay đổi tính cách để trở thành người có tính
kỷ luật cao và có sự nhất tâm trong mọi việc. Vì sao? Vì đó là cách duy nhất để
họ có thể sinh tồn. Đó là lý do mà trở thành một chiến binh chuyên nghiệp là cách
rất hay để học sự tự kỷ luật và sự nhất tâm đó nha mọi người. Có khi nhìn bề
ngoài họ trông không giống ai, họ có vẻ vô kỷ luật nhưng thật ra họ phải có
tính kỷ luật vượt bậc thì họ mới có thể sống được đó!
Dưới bàn tay sắp xếp của Nhân Quả thì
tôi phải trở thành một chiến binh chuyên nghiệp thôi. Vì vầy nè! Một chiến binh
chuyên nghiệp đi đâu làm gì cũng là một mình, kiêu hãnh như sư tử chúa. Có khi
có bạn đường nhưng chỉ đi cùng một đoạn đường ngắn rồi sau đó mạnh ai nấy đi,
không đi cùng nhau mãi được. Một khu rừng không thể cùng lúc tồn tại hai sư tử
chúa là vậy đó.
Vì luôn là một mình nên phải tự mình
đối diện với sự cô độc. Cô độc đi, cô độc đến, cô độc khi leo núi, cô độc khi
vào rừng, cô độc khi xuống biển, cô độc giữa thảo nguyên, cô độc giữa những
người khác lạ về tập tục ngôn ngữ và văn hóa. Những sự cô độc phải có thời gian
để quen từ từ, và một khi quen rồi thì trở thành bình thường, và từ đó về sau
khó lòng mà đi cùng với ai được nữa. Hùng dũng cô liêu như voi chúa đi lại giữa
rừng sâu riết quen rồi.
Tôi rất quen thuộc với sự cô độc ở
những nơi và bối cảnh khác nhau, cô độc đến mức bình thường, cô độc đến mức sự
cô độc trở thành bạn đường duy nhất và trung thành nhất. Và đó là sự chuẩn bị
lớn lao cho một sự cô độc rất lớn mà tôi sẽ phải trải qua. Tất cả sự cô độc mà tôi
trải qua như một chiến binh chuyên nghiệp thật ra là sự chuẩn bị kỹ càng của Nhân
Quả cho tôi chuẩn bị đối diện với sự cô độc còn khủng khiếp hơn nữa, một sự cô
độc ghê gớm, một sự cô độc chưa từng thấy do bản ngã tạo ra. Một sự cô độc lớn
đến mức mà tất cả những sự cô độc của một chiến binh đơn thân độc mã vẫn chưa
là gì cả.
Lang bạt riết cuối cùng tôi cũng lạc
vào trường thiền. Dù tôi không ở một mình, xung quanh luôn có các thiền sinh
khác. Nhưng khi ấy tôi mới thật sự biết thế nào là sự cô độc thật sự. Một mình
lang thang trong rừng vô minh u tối, bóng tối dày đặc, không hề biết mình đang
đi đâu, chẳng thấy một tí ánh sáng nào cả, cứ vậy mà lê bước đi trong bóng tối.
Ấy là bóng tối vô minh trùm khắp từ bao kiếp rồi, bây giờ đủ duyên nên ập đến
cùng một lúc, bao tỏa và xâm nhập khắp thân tâm. Nhưng thật ra sự cô độc này do
bản ngã tạo ra đó mọi người. Vô số lần tôi ngồi khóc trong giữa lúc tọa thiền,
cứ khóc miết vì quá cô đơn (dù tôi quen với sự cô đơn của chiến binh quá rồi)
nhưng sự cô đơn do bản ngã tích tụ lại từ vô số kiếp này mới là đáng sợ. Tôi
mệt mỏi, tôi muốn bỏ cuộc, tôi muốn ngồi xuống nghỉ, tôi không muốn đi tiếp,
tôi muốn trốn ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục khóa thiền nữa,…………….Đủ thứ tâm
trạng nổi lên để đối kháng lại sự cô đơn ấy. Nhưng bây giờ quán chiếu lại thì tôi
thấy rằng Sự cô đơn ấy do bản ngã tạo ra nên cũng tạo ra vô số phản ứng đi kèm
nhưng có một thứ mà bản ngã không tạo ra được, đó là tiến trình nhân quả. Bởi
vì quả thật lúc ấy tôi không hề một mình, mỗi khi tôi muốn ngồi xuống nghỉ,
không muốn tiếp tục hành trình là có một lực đẩy rất nhẹ và hơi âm ấm từ sau
lưng đẩy tới, đẩy nhẹ thôi nhưng đủ sức cho tôi vượt qua sự mệt mỏi mà không
dừng lại. Tôi cứ mải miết đi ngày này qua ngày khác và cuối cùng bóng tối phải
nhường chỗ cho ánh sáng thôi. Khu rừng đen tối trở thành xa lộ quang minh chính
đại. Những hố sâu lắt léo trở thành đường thẳng hết. Trước mặt tôi không còn là
bóng tối và rừng rậm nữa mà là xa lộ thẳng băng và sáng rỡ, một thứ ánh sáng
không bao giờ tắt. Đó là lý do tôi nói rằng tôi biết rất rõ đường đi đến điểm
cuối. Nhưng mà tôi dừng lại, tôi hổng đi tiếp con đường đó nữa. Tôi đi đường khác,
dài hơn nhưng vui hơn! Lực đẩy ấm ấy chính là chánh tinh tấn đó mọi người. Cái
này tích lũy trong nhiều kiếp nên nó không bị bản ngã thao túng. Mà khi đủ
duyên thì nó được tạo ra theo đúng tiến trình nhân quả thôi. Mãi cho đến giờ
tôi mới biết đó nha!
Thấy Nhân Quả sắp xếp hay ghê chưa! Tôi
phải làm như vậy, phải trải qua những việc như vậy để chuẩn bị cho một điều còn
khủng khiếp hơn ghê gớm hơn bao giờ hết! Và tôi trải qua xong rồi nên tôi mới
biết rằng……………………. (làm biếng viết tiếp quá hihi)
ặc, đọc đến câu cuối bó tay luôn. Chị nhớ viết tiếp nha, đừng có bỏ dở luôn á.
Trả lờiXóaGần đây em đọc trải nghiệm tu bụi của thầy Minh Niệm đi qua mấy chục bang của nước Mỹ trong 3 năm. Thầy trải qua 6 lần suýt chết, cùng vô số khó khăn, trở ngại... Ngay lập tức em nhớ tới khái niệm Chiến binh của chị. Đúng là phải ra khỏi vỏ bọc an toàn, trải nghiệm mọi chông gai, những thứ nhiều người cả đời không bao giờ tưởng tượng ra được mới hình thành lên một ý chí mạnh mẽ. Cám ơn chị đã chia sẻ nhưng chị viết tiếp khúc này đi chị ơi!
Trả lờiXóaMuốn viết tiếp lắm nhưng mà quên tuốt rồi hehehehehehe
Trả lờiXóa