Tu theo đạo Phật thì căn bản là phải đi qua con đường vô ngã, không ai có thể
trốn tránh được hết. Đây biết rõ là mình có dư, dư một hoặc nhiều cái
"tôi" tức là đã lầm quá nhiều rồi. Biết nó dư quá thì bây giờ tu hành
chỉ phải buông bớt thôi, chứ có gì đâu! Nó dư quá mà còn muốn thêm thì càng dư
nữa, nên tu là chỉ có bớt, có xả ra chớ không phải nhận vào thêm nữa. Buông bỏ
bớt tình chấp ngã này, quên bớt cái "tôi" hay cái
"ta" chứ không phải là tu rồi thêm cái "ta", thêm cái
"tôi" nữa, đó là sai!
Có câu chuyện về hai thầy trò, vị học trò thì chứng A-la-hán trước, sạch
hết lậu hoặc, còn ông thầy thì chưa chứng A-la-hán. Hôm đó, vị đệ tử nhớ lại
ông thầy, bèn quán xét xem thầy mình đã chứng A-la-hán hết lậu hoặc chưa? Ngài
thấy là chưa, nên nghĩ: ‘Mình phải đến giúp thầy’. Nghĩ như vậy, Ngài bèn dùng
thần thông bay đến chỗ thầy đang ở. Ông thầy thấy vậy thì hỏi:
- Sao con bất ngờ đến đây vậy?
Vị đệ tử đáp:
- Con đến đây để thưa hỏi thầy vài điều.
Thầy nói:
- Con cứ hỏi, nếu điều nào ta biết ta sẽ giải thích cho.
Ngay đó, vị đệ tử nói một ngàn câu kệ, thành một ngàn câu hỏi! Ông thầy
cũng trả lời suôn sẻ, không vấp váp gì hết! Ông thầy này quả không phải hạng
tầm thường! Sau đó, vị đệ tử thưa:
- Thầy đã đạt đến tình trạng này bao lâu rồi?
Ông thầy đáp:
- Đã sáu mươi năm rồi.
Sáu mươi năm tình trạng như vậy mà chưa chứng A-la-hán! Vị đệ tử nói:
- Xin thầy biến hóa ra một con voi trắng ngay trước mặt xem.
Ông thầy liền dùng thần thông hóa một con voi trắng ngay trước mặt liền.
Vị đệ tử nói tiếp:
- Xin thầy làm con voi này rống lên một tiếng, cuốn vòi rồi sấn tới một
cách thật mạnh mẽ.
Ông thầy cũng biến hóa như vậy. Nhưng vừa thấy con voi sấn tới mạnh quá
thì ông giật mình tưởng đâu sấn tới mình nên đứng dậy định tránh đi. Ngay đó,
người đệ tử mới nắm áo ông thầy kéo lại và thưa:
- Bạch thầy! Các bậc đã sạch hết lậu tận có còn sợ hay không?
Lúc đó, ông thầy mới nhận ra mình chưa chứng A-la-hán. Còn sợ tức là còn
cái ngã này, còn một chút gì đó vướng mắc chưa sạch hết. Ngay đó, ông thầy đảnh
lễ lại người đệ tử và nói:
- Xin hiền giả hãy giúp ta!
Đó thật sự là những người có tâm vì đạo, không vì cái bản ngã, không
nghĩ mình là thầy. Người học trò tuy chứng A-la-hán nhưng vẫn giữ đạo thầy trò,
không ngã mạn bởi vì thật là A-la-hán thì không có ngã. Do vậy, chúng ta hiểu
kỹ, nhiều khi nghĩ ‘Tuy mình là đệ tử nhưng mình chứng đạo trước thầy’ mà sanh
tâm ngã mạn thì không phải thứ thiệt rồi! Lúc đó, vị đệ tử mới thưa:
- Dạ bạch thầy, chính vì vậy nên con mới đến đây để giúp thầy. Xin thầy
đừng lo.
Khi đó, vị đệ tử nói một đề mục về thiền để ông thầy quán chiếu. Ông
thầy này đúng là tay lão luyện, nghe là tiếp nhận liền. Ngay tại đó, tiếp nhận
xong đề mục để quán chiếu thì ông đi trên con đường kinh hành. Mới đi có bốn,
năm bước thì liền chứng A-la-hán, là xong việc! Chúng ta thấy, đến bậc rốt ráo
chứng A-la-hán thì phải sạch hết cái ngã. Hiểu như vậy, kiểm lại đường tu của
mình thì sẽ không có sự lầm lẫn. Nói rõ lại, mình càng tu thì càng bớt cái ngã,
bớt nhẹ nhẹ dần thì đó là tu đúng chứ không để nó thêm, nó dư quá!
st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét