Vào
thời võ sĩ Đạo tại Nhật, có một kiếm khách nổi tiếng với đường kiếm tuyệt luân
của mình. Ngoài ra, Ông còn có tài đánh cờ thuộc hàng thượng thặng.
Sau
một quãng đời tung hoành ngang dọc trong chốn giang hồ, vị kiếm khách này đã
ngộ ra lý Thiền nên đã “rửa tay gác kiếm”, khoác áo tu hành.
Qua
nhiều năm dài tu hành tinh tấn, Ông đã trở thành một Thiền Sư được nhiều người
biết đến về đạo hạnh.
Trong
suốt thời gian đó, Ông cũng đã đem hết tâm huyết ra để nâng khả năng về Kiếm và
Cờ của Ông lên hàng Kiếm Đạo và Kỳ Đạo.
Vì vậy, tên tuổi của Ông ngày càng thêm lừng lẫy.
Nhiều người đã đến xin học đạo với Ông và do đó Ông đã có nhiều môn đệ.
Một
ngày kia, có một chàng thanh niên đến ra mắt Ông để xin theo học Đạo. Vị Thiền
Sư đã nhìn kỹ chàng thanh niên và nói :
- Ta chỉ nhận làm đệ tử những ai có đạo hạnh cao hoặc có khả năng khá về Kiếm
hoặc Cờ. Ngươi tự xét thấy có khả năng nào trong các thứ ấy để có thể được ta
thu nhận đây?
Sau
một thoáng suy nghĩ, chàng thanh niên vội đáp :
- Con có khả năng chơi Cờ; mặc dù không phải là hạng cao thủ nhưng con cũng đã
từng hạ nhiều tay chơi Cờ giỏi có hạng.
Liền
đấy vị Thiền Sư lại hỏi :
- Vậy, bây giờ ngươi có muốn thi đấu về Cờ không?
- Dạ, thưa ! Con muốn thử. - Chàng thanh niên đáp.
Nghe
vậy, vị Thiền sư vội đi vào phía sau Thiền viện và trong khoảnh khắc lại trở ra
với một thiền sinh.
Đó
là một nhà sư đã có tuổi vẻ mặt hiền lành, phúc hậu và là một trong những thiền
sinh rất giỏi về Cờ trong Thiền viện.
Sau khi giới thiệu thiền sinh này với chàng thanh niên để thi đấu với nhau, ông
đã nghiêm nghị nói:
- Trước khi bắt đầu cuộc đấu, Ta cần phải nói rõ: đây sẽ là một ván cờ “sinh
tử”.
Người thua cuộc sẽ phải chết dưới lưỡi kiếm của ta. Các ngươi có đồng ý nguyên
tắc này không?
Cả
hai đều tỏ vẻ đồng ý và ngồi xuống chiếc bàn có đặt sẵn bàn cờ để bắt đầu thi
đấu, trong khi vị Thiền sư đặt thanh kiếm trên chiếc bàn nhỏ trước mặt rồi ngồi
xuống chiếc ghế cạnh bên để giám sát cuộc đấu.
Thoạt
tiên, khi bắt đầu cuộc đấu cả hai đều rất thận trọng khi đi cờ như để dò ý và
tìm hiểu về khả năng cũng như lối chơi cờ của đối phương.
Khoảng
một lúc sau, với những bước vững chắc về thủ và linh động về công, vị thiền
sinh đã đưa chàng thanh niên vào trạng thái bị động, phải lui về thế thủ.
Chàng thanh niên đã tỏ ra bối rối trước sự tiến công dũng mãnh của đối phương.
Chàng bỗng đâm ra lo ngại là không những sẽ bị thua cuộc và mất dịp được theo
học Đạo mà còn bị mất mạng nữa. Do đó, chàng ta cố vận dụng trí óc để moi ra từ
ký ức những thế cờ đã từng đánh và từng học được trước đây để mong chận bớt
những nước cờ tấn công rất hiệu lực của đối phương.
Nhưng
chàng ta chẳng nhớ ra được điều gì có thể xử dụng để thay đổi tình thế.
Trong cơn lo lắng miên man, bất chợt chàng có ý nghĩ: hay là xử dụng những nước
cờ “liều”, biết đâu sẽ chẳng có kết quả tốt.
Nghĩ xong chàng liền áp dụng ngay.
Đang
ở trong thế thủ, bỗng bất thình lình chàng vùng lên tấn công quyết liệt. Những
nước cờ “liều mạng” của chàng vừa đánh ra chẳng có một quy tắc căn bản nào cả,
chỉ toàn là những nước cờ “thí” không ai dám sử dụng hay nghĩ đến trong khi
chơi Cờ, nhất là trong một ván cờ sinh tử như thế này. Chỉ trong vài nước, thế
cờ liều đột nhiên có kết quả. Nước cờ đang ở vào thế thủ bỗng chuyển sang thành
thế công, bắt buộc đối thủ phải lui về chống đỡ.
Người
thiền sinh cao cờ giờ đây bị đưa vào thế bị động vì những bước đi cờ lạ lùng,
kỳ dị không thể tiên đoán được của chàng thanh niên liều mạng này.
Chàng thanh niên đang ở vào thế “thượng phong”, chàng tấn công tới tấp để mong
chiến thắng. Trong lúc hăng say để đạt chiến thắng đó, từ trong nội tâm của
chàng bỗng nổi lên ý nghĩ:
“Hôm nay, đến nơi này để xin học Đạo, phải đánh ván Cờ “sinh tử” để được nhập
môn, rồi trong lúc nguy khốn vì bị tấn công dồn dập đã phải dùng thế cờ “liều
mạng” để chuyển bại thành thắng, đưa đối phương vào thế thúc thủ. Trong chốc
lát đây ván cờ sẽ kết thúc, người thiền sinh phúc hậu kia sẽ phải chết dưới
lưỡi kiếm của Thầy. Người Thiền sinh đã mất gần suốt cuộc đời để học Đạo, tu
hành tinh tấn, có được đạo hạnh cao; nay lại phải trở thành “cây thước” để đo
tài người đến xin học Đạo, để rồi phải bỏ mạng vì kết quả của ván cờ. Thật là
oan uổng...”
Trong
khi những ý niệm đó hiện ra và đưa chàng thanh niên vào suy tư thì nước cờ của
chàng đang đi bỗng nhiên có vẻ chậm lại và mất phần kiến hiệu.
Và
vì vậy, chỉ trong năm, ba nước cờ nguời thiền sinh đã tiến dần đến thế quân
bình, rồi trong khoảnh khắc đã nắm lại được thế chủ động.
Bây giờ đến lượt chàng thanh niên mất thế “thượng phong”.
Chỉ
thêm vài nước, người thiền sinh đã đưa chàng thanh niên vào thế gần như không
có lối thoát.
Nhưng
bất chợt, đột nhiên thế cờ của người thiền sinh bỗng như chậm lại và có vẻ hòa
hoãn, ngập ngừng trong khi thế cờ của chàng thanh niên lại có phần chần chừ,
bất định.
Do
đó, ván cờ đang ở vào giai đoạn sắp kết thúc bỗng nhiên như dừng hẳn lại.
Nhưng cuối cùng, dù muốn dù không, ván Cờ cũng phải đi đến chỗ kết thúc. Vì
vậy, người thiền sinh nhân hậu kia bắt buộc phải ra tay hạ thủ để kết thúc ván
Cờ. Thế thắng, bại đã hiện ra trước mắt.
Đột
nhiên, vị Thiền Sư bỗng vụt đứng phắt dậy, hét lên một tiếng thật to và rút
kiếm ra khỏi vỏ.
Mũi
kiếm được chĩa ngay vào đỉnh đầu của chàng thanh niên. Nghe tiếng hét của Sư phụ,
người thiền sinh vội cúi đầu, chấp tay niệm Phật.
Với
một đường kiếm tuyệt luân và thần tốc không thể ngờ được, thoáng một cái lưỡi
kiếm của vị Thiền sư đã cạo nhẵn mái tóc trên đỉnh đầu của chàng thanh niên.
Giờ
đây, trông chàng thanh niên chẳng khác nào một người vừa được “thí phát” để
“quy y”.
Và vị Thiền sư đã cất tiếng nói với chàng thanh niên:
- Hôm nay, ta chính thức nhận con làm môn đệ.
Ván
Cờ đã kết thúc trước khi nước cờ cuối cùng được đánh ra để quyết định việc
thắng bại mà chiến thắng đang nằm trong tay của vị Thiền sinh nhân hậu.
Là một bậc Thầy về Kiếm và Cờ, vị Thiền sư trong khi ngồi giám sát cuộc thi đấu
đã thấy và hiểu rõ khả năng và lối chơi Cờ của đôi bên.
Ngoài
ra, là một Thiền sư đắc đạo, Ông đã đọc được từng tâm niệm khởi nghĩ của hai kẻ
ngồi trước mặt, nên hiểu được tánh ý, đức hạnh của người môn đệ của mình và
thấy rõ tâm hạnh của người thanh niên xa lạ kia; sau cùng Ông đã đi đến quyết
định. Dưới mắt vị Thiền sư: ván cờ đang sắp sửa được kết thúc mà phần thắng lợi
đang nghiêng về phía người thiền sinh, môn đệ của Ông, nhưng chàng thanh niên
lại là kẻ chiến thắng.
Chàng
trở thành kẻ chiến thắng vì đã đánh bại được cái ước vọng nhiều tham muốn và
lòng háo thắng của chính mình, dẹp bỏ được cái “ngã” riêng tư để nghĩ đến người
mà không màng đến sự an nguy của chính bản thân.
Chàng
đã tự chiến thắng mình bằng lòng nhân ái.
Chàng thực sự là một kẻ chiến thắng trong một chiến công vô cùng oanh liệt và
quả cảm đúng như lời dạy của Đức Phật: “Chiến thắng oanh liệt và dũng cảm nhất
mà không gây đổ máu và thù hận là tự chiến thắng bản thân mình”.
Chàng thanh niên thật
vô cùng xứng đáng được thu nhận để bái sư học Đạo và có cơ duyên để trở thành
huynh đệ với người thiền sinh nhân hậu kia.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét