Có hai vị Thầy ở
hai ngôi chùa trên hai ngọn núi gần nhau. Giữa hai ngọn núi có một con sông, mỗi
ngày họ đều cùng một lúc xuống núi ra bờ sông gánh nước, lâu ngày họ trở thành
bạn bè.
Thấm thoát năm năm
trôi qua, bỗng một hôm vị Thầy ở ngọn núi bên Tây không xuống gánh nước, vị Thầy
ở ngọn núi bên Đông nghĩ bụng: “có lẽ ông ta bệnh hay chăng”, nên trong lòng
cũng chẳng để ý lắm.
Nhưng không ngờ qua ngày hôm sau vị ở núi hướng Tây
vẫn không xuống núi gánh nước.
Một tuần trôi qua, vị Thầy bên ngọn núi hướng Đông
thầm nhủ: “Bạn ta có lẽ bị bệnh thật rồi, ta nên đến thăm, xem có thể giúp được
gì không”.
Nhưng khi đến thăm người bạn già, ông ta thật kinh
ngạc. Người bạn già của ông đang tập thái cực quyền trước chùa, chẳng giống
dáng vẻ của một người cả tuần chưa uống nước chút nào. Vị Thầy ở Tây thấy làm lạ
hỏi: “Đã một tuần rồi Thầy không xuống núi gánh nước, lẽ nào ngài không cần uống
nước?”
Vị Thầy ở Đông dẫn ông ta đi ra sân sau của chùa,
chỉ một giếng nước nói: “Năm năm lại đây, mỗi ngày sau khi xong thời khóa công
phu tu niệm, tôi đều dành chút ít thời gian để đào cái giếng này, mặc dù nhiều
lúc rất bận, nhưng có thể đào được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nay đào đã đến nước,
tôi không cần phải xuống núi gánh nước nữa”.
Ngày hôm nay chính là thành quả từ những nỗ lực của
hôm qua. Còn sự nỗ lực của hôm nay lại là niềm hy vọng cho ngày mai. Năm tháng
trôi qua, tuổi già lại đến. Hãy suy nghĩ về lúc không còn gánh nước nổi, bạn vẫn
có nước để uống chứ? Đó là những thành quả mà bạn cần kiểm soát lại, để rồi bất
kì khi nào bạn muốn, cũng có sẵn một chút tư lương để dùng cho cuộc sống hiện tại
và tương lai.
st

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét