Hôm nay tôi sẽ giảng một
bài Pháp đặc biệt. Pháp gì vậy? Là Pháp TIỀN. Vì sao tiền là vật không sạch sẽ?
Quý vị thử nhìn xem! Tiền là thứ dơ bẩn nhất trên thế giới đó. Bởi vì người ta
lúc đếm tiền, đa số thường thấm nước miếng để đếm. Trong nước miếng có chứa biết
bao nhiêu là vi trùng, vi khuẩn. Không biết là tiền đã trải qua bao nhiêu lần
nước miếng của người ta rồi, cũng không biết là đã có bao nhiêu giống vi trùng
truyền nhiễm bệnh trong đó. Có thể thấy, hễ tiền được đếm càng nhiều lần thì tiền
càng trở nên dơ bẩn hơn. Nhưng trái lại, vẫn có người yêu quý tiền còn hơn sanh
mạng họ. Đó là đã biết nó dơ mà cố phạm. Có số người vì tham tiền mà hy sinh
ngay đến sanh mạng mình cũng không tiếc. Điều đó đủ chứng minh ma lực của tiền
là như thế nào rồi.
Người Trung Hoa khi
sáng tạo ra chữ, họ đều rất cẩn thận và bỏ ra nhiều tâm huyết mới thành tựu được.
Thông thường chữ có sáu loại là: Tượng Hình, Chỉ Sự, Hội Ý, Hình Thanh, Chuyển
Chú và Giả Tá (giả danh để mượn tiếng). Mỗi chữ đều không rời phạm vi của sáu
loại nầy. Như chữ tiền (錢)
thuộc Hội Ý. Tiền gồm có chữ kim (金) và hai cái mác (戈).
Có bài kệ nói về tiền
như sau:
Nhị qua tranh kim sát
khí cao,
Nhơn nhơn nhân tha phạm lao đao.
Năng hội dụng giả siêu tam giới,
Bất hội dụng giả nghiệt nan đào.
Nghĩa là:
Hai giáo tranh tiền sát
khí cao,
Người người vì nó chịu lao đao.
Biết dùng thời đặng thoát tam giới.
Không biết dùng khó mà thoát tội.
Đại ý bài kệ nói rằng:
Người ta dùng kim loại để đúc thành Tiền. Hai cái mác là hai người giành tiền,
hai bên kẻ tranh người đoạt khiến sát khí bùng vút tận mây xanh. Nhiều người vì
tiền mà sanh ra biết bao nhiêu phiền toái. Người biết dùng tiền thì đem nó làm
nhiều chuyện có công đức, lợi người lợi mình và có thể thoát khỏi tam giới, khỏi
phải chịu sanh tử. Người không biết dùng tiền thì dùng nó tạo nhiều nghiệp ác,
cho nên đọa vào tam ác đạo, vĩnh viễn không được giải thoát. Chúng ta nên biết
tiền là vật hại người và cũng không nên tham cầu nó.
Vì sao chúng ta xuất
gia tu đạo? Bởi vì chúng ta muốn xem tài sắc như không có, chúng ta không chấp ở
tài, cũng không chấp ở sắc. Sau nữa là đối với từng cử chỉ, hành động của chính
mình, giờ khắc nào mình cũng hồi quang phản chiếu, nhiếp giữ tâm không để nó chạy
ra ngoài. Trải qua ngày dài tháng rộng, đến lúc tâm chúng ta trong sạch như tấm
gương, chúng ta sẽ tự rõ ràng được thiện ác. Như thế chúng ta mới thoát khỏi
tam giới và sanh tử. Đó là hoài bão căn bản của người xuất gia. Nếu như chúng
ta bỏ không nổi tài, xả không nổi sắc, tức là luống phụ cả ý nguyện xuất gia của
mình.
Người thế gian làm đến
quên sanh mạng để kiếm tiền, và nghĩ hết mọi cách để tích trữ tiền bạc cho con
cái. Nhưng họ không biết rằng, để tiền lại cho con cháu tức là mang tai họa đến
cho chúng. Trái lại, nếu họ không để lại tiền của thì sẽ không có phiền phức
gì, gọi là: “Con cái giỏi hơn cha, lưu của để làm gì? Có con không bằng cha,
lưu của để làm chi?” Con trai, con gái có bản lãnh hơn cha, nếu để tiền cho
chúng, chúng cũng chẳng có chỗ dùng. Ngược lại, con trai, con gái không có bản
lãnh như cha, nếu để tiền lại cho chúng, là dạy chúng không chịu làm việc để
sanh sống, mà chỉ thích rong chơi, say sưa cờ bạc, đàng điếm rượu chè, suốt
ngày lân la ở lầu Tần, quán Sở. Há đó không phải là hại con cháu sao? Vì vậy
tôi khuyên người có tiền nên làm nhiều việc công đức, tế thế cứu nhân thì sẽ được
vô lượng công đức.
Chúng ta là người xuất
gia, chẳng những không tham tài sắc, mà ngay cả vọng tưởng cũng không nên khởi
nghĩ tới. Khi đi đứng nằm ngồi, chúng ta đều nên khống chế vọng tưởng. Khống chế
như thế nào? Chỉ có một pháp môn là niệm Phật hoặc trì Chú. Ít nói một câu thì
niệm thêm được một tiếng Phật. Niệm đến khi có cảm ứng đạo giao là có thể khai
ngộ và đạt được trí huệ. Cho nên nói: “Đả đắc niệm đầu tử, chuẩn nhữ Pháp thân
hoạt” tức là: Đánh chết vọng niệm để Pháp thân bừng sống. Bởi vậy người tu đạo,
giờ khắc nào cũng nên tự kiểm soát lấy mình. Cho nên nói: “Phải nhớ vô thường,
cẩn thận chớ buông lung.” Chúng ta nên dùng hai câu nầy để cảnh giác, tự nhiên
mình sẽ thức tỉnh trở lại. Hy vọng mọi người sẽ nghiêm trì giới luật, đó là điều
tôi hằng trông mong!
Đây là hai câu nói rất
có đạo lý: “Lung kê hữu thực, thang oa cận. Dã hạc vô lương thiên địa khoan.”
Nghĩa là: Con gà trong lồng tuy có thóc ăn, nước uống, nhưng khi nó mập lớn thì
bị giết, và bị bỏ vào nồi nước sôi để làm thức ăn cho người. Cho nên nói:
“Thang oa cận” là nồi nước sôi kế bên. Con hạc rừng tuy không được thóc lúa để
ăn, nhưng trời cao đất rộng, nó mặc sức tung hoành trong vũ trụ, không bị câu
thúc, không chấp vào đâu, tiêu dao tự tại biết bao nhiêu!
Chúng ta là người xuất
gia thì nên lấy trời đất làm lều và bốn biển là nhà, không nên có chỗ ở riêng
tư. Nếu chúng ta có chùa thì cũng có lúc bị dính mắc, rồi giong ruổi tìm cầu,
như thế là trái ngược với Phật Pháp. Cho nên sai lầm dù nhỏ, nhưng dẫn đến hậu
quả to lớn. Đó cũng là ý nghĩa của câu: Sai một ly đi ngàn dặm.
Có vị thiền sư đã từng
nói như thế nầy: “Năm qua nghèo, còn có đất cắm dùi; năm nay nghèo cả dùi cũng
không!” Tư tưởng của ngài tự tại, giải thoát biết là bao! Thật là vi diệu không
thể nghĩ bàn. Chúng ta nên noi theo gương của vị thiền sư nầy, là ngoài một
bình bát và ba tấm y, ngài đã không tìm cầu chi hết. Tiền là vật ngoài thân,
sanh không mang đến, chết không mang đi. Cho nên có tiền, chúng ta nên làm nhiều
việc công đức, như in một quyển sách nhỏ để phổ biến tuyên dương Phật Pháp thì
công đức vô lượng, so ra còn hơn là dựng chùa xây tháp cho chính mình.
Người sáng suốt thì không
chấp trước và cũng không có hành vi ô nhiễm. Ô nhiễm cái gì? Tức là tham tài,
ái sắc. Nếu không bỏ tài, thời không thể trừ khử ô nhiễm; sắc chẳng coi là
không, thì không thể sạch hết nhiễm ô. Nếu mình không muốn bị ô nhiễm, chỉ có một
biện pháp là phá tan hai cửa “tài sắc” đi. Tức thì tận hư không khắp pháp giới,
đâu đâu cũng đều là chỗ ở của chúng ta. Chúng ta là người tu đạo, hãy nên ghi
nhớ rằng: then chốt là ở tại hai cửa “tài sắc,” nếu có thể phá được chúng, thì
chúng ta sẽ không chấp trước vào bất cứ gì. Người đời có câu nói mỉa mai rằng:
“Người xuất gia không thích tiền - nhưng có càng nhiều càng tốt!”.
Người xuất gia chúng ta
nên phản tỉnh, nên kiểm điểm lại, xem mình có thứ tư tưởng như thế không? Nếu
có thì nên sửa đổi, còn không thì ráng mà tránh. Hy vọng mọi người đề cao cảnh
giác và tự lực cánh sinh, nên học theo lời răn bảo của thiền sư Bách Trượng: “Một
ngày không làm là một ngày không ăn.” Như quả ai cũng làm được như thế, thời
người đời sẽ không còn châm biếm rằng: Kẻ xuất gia là con mọt gạo.
Người xuất gia ở chùa
Kim Sơn biết tiền là vật không trong sạch, cho nên có người trì giới không giữ
tiền bạc. Tức là tay họ không đụng chạm đến tiền, họ tuyệt nhiên không có liên
hệ qua lại đến tiền bạc. Để tôi kể một câu chuyện có thật cho quý vị nghe. Tôi
có đệ tử là con độc nhất của một ông triệu phú. Chú nầy chẳng những không muốn
tài sản của cha, mà khi được cha giới thiệu cho một cô bạn gái, chú cũng cự tuyệt
luôn. Rồi sau đó chú quyết định tìm đến chùa Kim Sơn xuất gia tu hành. Bởi vậy
tôi mới đặt pháp danh cho chú là Hằng Không. Một ngày kia, cha chú gọi điện thoại
hỏi: “Con cần tiền không? Cha có thể gởi cho con mà.” Nhưng chú không chịu nhận
tiền của cha. Hành động đó thiệt là xứng với danh, đệ nhất đại ngu xuẩn. Chú giữ
giới không đụng tiền, danh và quả thật phù hợp, vì một xu chú cũng không dính
túi. Người không tham tài sắc tức sẽ không bị nhiễm ô. Nếu ai có hành vi như vậy
thì nhất định sẽ được thành tựu.
Giảng ngày 10 tháng 10
năm 1980
HT Tuyên Hóa
Xem bài nguồn ở đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét