Làm việc ở trại tâm thần rất dễ bị đánh, có thể bị đánh bất
cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Ai đánh. Người điên họ đánh mình đó. Mà khi họ lên
cơn, họ cực khỏe, họ đánh rất rất rất đau. Tôi số đỏ, nên chưa bao giờ bị họ đánh,
nhưng những người khác thì bị rồi. Có vị đang lui cui quét dọn phòng của người
điên. Họ ăn sáng xong rồi, mỗi người ôm một góc ngồi ngó. Cô này đang lui cui
quét dọn như thường lệ, hổng để ý đến xung quanh. Cái một người điên theo dõi
cô ấy, rồi nhích từ từ về phía cô ấy. Cô ấy thấy nhưng hổng để ý. Rồi từ phía
sau lưng đột nhiên lao tới tát một phát vào mặt cô ấy tóe lửa, 5 ngón tay còn
in trên gò má rướm máu. Đau quá trời đau, cô ấy khóc rống lên, chạy đi tìm
người phụ trách bù lu bù loa: “Con hổng làm ở chỗ này nữa đâu, đau quá trời đau.”
Rồi vị phụ trách phải chuyển cô ấy qua trại người neo đơn cho cổ bình tâm lại.
Còn một vị khác vừa mua xong cặp kính viễn thị như ý, hôm ấy
vào phòng y tế phát thuốc cho người điên, đây là công việc làm hàng ngày, mỗi
ngày 2 lần sáng và chiều. Cái có một anh điên bị lên cơn, nên vị này ép anh ta
uống cho xuống cơn. Anh ta càng lên cơn, giang tay tát một phát như trời giáng
làm cặp mắt kính mới mua cái gọng văng đằng này, hai cái tròng mỗi cái văng một
góc. Rồi xong đời luôn cặp kính! Vị này sau đó kể lại rằng ngay khi bị tát thấy
toàn là đom đóm trước mặt, lần đầu tiên trong đời bị một cái tát mạnh như vậy,
từ đó hiểu luôn thế nào cái tát như trời giáng.
Nhưng nhờ người điên mà chúng tôi học được bài học này. Đó là
sau khi mình làm gì đó cho người khác, họ hổng oánh mình đã là may mắn lắm rồi,
đừng mong chờ thêm gì nữa.
Tuy người điên dễ lên cơn nhưng trái tim họ trong veo hà mọi
người! Tôi là một trong những người may mắn được đặc cách ngủ lại trại người
điên, nhưng hổng có ngủ chung phòng họ. Có lần tôi ngủ trong phòng ăn tập thể.
Tôi trải chiếu rồi giăng mùng ngủ. Phòng ăn là nơi mà bất cứ ai cũng có thể ra
vào. Nhưng khu vực người điên ngủ thường tối có khóa cửa để họ khỏi ra ngoài. Tối
đó vị phụ trách quên khóa cửa. Tôi đang ngủ, hôm đó hơi bị cảm nên không có mở
quạt trần dù trời hơi nóng nực. Cái khoảng 12h giờ đêm, tôi nghe có tiếng lục
đục đẩy cửa vào phòng ăn, rồi bóng một người lẻn thật nhanh vào, tiến về phía
tôi. Mọi người biết người này làm gì không. Người này đi về phía công tắc, mở
quạt lên cho tôi, rồi lại nhanh chân chạy mất trước khi tôi nhận diện ra đó là
ai. Sáng, tôi báo cáo lại cho vị phụ trách, vị ấy mới sực nhớ là tối qua mình
quên khóa cửa.
Còn một chuyện khác là do tôi ở lại 24/24 ăn ở ngủ làm việc
tại phòng ăn (vì đây là phòng lớn nhất của trại), cái mấy cô tâm thần rất chăm
lo cho việc ăn uống của tôi, họ hay giấu thức ăn để phần cho tôi, hoặc họ chôm
thức ăn từ mấy vị phát thức ăn, canh người ta sơ ý là chỉa nải chuối rồi giấu
vào giỏ của tôi, sau đó khều khều tôi bảo tôi ăn đi cho khỏi đói. Dễ cưng chưa!
Còn nữa nha, thường bữa trưa, nhân viên và tình nguyện viên ăn
lúc 1-2h trưa, còn người tâm thần ăn lúc 11h 30 sáng. Nghĩa là họ ăn xong rồi
thì chúng tôi mới được ăn. Cái người điên họ hổng thấy tôi ăn giống họ, họ sợ
tôi bị đói, họ chạy tới chạy lui bảo tôi lấy thức ăn ăn đi, họ còn bắt người
phát thức ăn phải để dành thức ăn cho tôi nữa. Cái tôi phải giải thích rằng tôi
ăn sau họ. Sau khi ăn họ phải đi ngủ nhưng họ hổng ngủ chờ xem tận mắt cảnh tôi
ăn trưa xong rồi mới ngủ. Cưng chưa! Do tôi ở chung họ 24/24 cho nên được họ
đặc cách quan tâm vậy đó hê hê hê.
Cho nên ở trại tâm thần dù nguy cơ bị đánh và thỉnh thoàng bị
hăm giết rất cao nhưng vẫn vui lắm, cái gì nó cũng trong veo hết á. Hổng có vụ
nói một đằng làm một nẻo hay nghĩ cái này lại nói cái khác. Người điên họ thích
là họ biểu lộ thích, hổng thích thì họ cũng biểu lộ luôn, mạnh nhất là oánh
hoặc rượt chạy vòng vòng thôi hà.
Bài trước: Người điên cũng là đại bồ tát đấy mọi người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét