Chuyện là thế này: Có thời gian tự nhiên tôi có số mát tay
nuôi mèo hoang. Cứ đứa nào chửa hoang thì chạy đến chỗ tôi méo mèo meo kể lể
tâm sự, vậy cái tôi nuôi tới chừng nó đẻ em luôn. Tiếng lành đồn xa hay sao ấy
mà tụi nó bầu hoang rồi chạy tới méo mèo meo. Kệ, toàn là con gái cưng không
hà! Nhờ trực tiếp chăm sóc và nói chuyện với bọn nó mà tôi được bọn nó dạy cho
nhiều điều lắm đó. Ví dụ:
Tụi nó dạy tôi nói tiếng mèo, cho nên tôi biết thêm 1 ngoại
ngữ mèo nè! hihihi
Tụi nó dạy tôi về cái chết. Một số mèo con chết vì bị giảm
bạch cầu (đây là bệnh nan y của loài mèo) cho nên chết trên tay tôi luôn. Mèo
chết y như con người, thở hắt ra hơi cuối cùng thật mạnh, cứ thế mà đi luôn.
Bởi vậy tôi học được rằng: Thở vào mà không thở ra thì đi là cái chắc.
Có lần tôi ngồi trên võng đung đưa ngắm cảnh hoàng hôn, cái
một cô mèo ngồi kế bên tôi, nhìn về hướng tôi nhìn, im lặng y như ngắm cảnh vậy
đó. Tôi mắc cười quá nên khởi ý: “Con cũng biết ngắm hoàng hôn nữa sao con gái
cưng?” Vừa mới khởi ý chưa kịp thốt ra lời để ghẹo con mèo thì đột nhiên toàn
cảnh trước mặt tôi biến mất, toàn thể tan biến vào hư không và trước mắt tôi
chỉ là khoảng hư không sáng rực mênh mông không ranh giới, tất cả mọi thứ đều
biến mất ngoại trừ cái hư không sáng rực này. Việc xảy ra chưa đến 1 giây. Tôi
bàng hoàng nhận ra rằng hóa cái thấy của mình và của con mèo là y chang nhau
nhưng do nghiệp người nên mình nhìn ra cảnh hoàng hôn, còn con mèo thì do
nghiệp mèo nên nó nhìn ra cảnh gì đó, nhưng cái thấy thì cũng chỉ có một. Tôi
vui mừng vô cùng và bàng hoàng nhìn sang con mèo, một đại bồ tát vừa trợ duyên
cho mình. Còn con mèo nó vẫn ung dung ngồi ngắm cảnh như thể chẳng có chuyện
xảy ra vậy đó. Lúc đó thật sự tôi rất muốn quỳ xuống lạy tạ ơn nó luôn đó. Lần
đó tưởng mình kiến tánh rồi chớ. Nhưng hóa ra vẫn không phải.
Cái có một lần khác, tôi thủng tha thủng thỉnh ra vườn, vừa
đi vừa chánh niệm, đi thì biết mình đang đi, bước bước nào thì biết biết đó,
cái nghe tiếng con chim hót, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thì tự dưng cảnh vật
lại rõ ràng hơn, tươi sáng hơn, đẹp đẽ hơn, rực rỡ, lộng lẫy hơn, và mọi thứ y
chang như được tả trong Kinh A Di Đà vậy đó. Bàng hoàng ghê luôn! Hóa ra cảnh A
Di Đà là có thật.
Từ đó tôi ngộ ra rằng chánh niệm có 2 mức: mức 1 là đi thấy
mình đi, ăn thấy mình ăn, nói thấy mình nói, nghĩa là làm thì biết mình đang
làm gì, nghĩ thì biết mình đang nghĩ gì, nói thì biết mình đang nói gì, nhưng
cái này chỉ mới ở mức thô thôi. Chánh niệm mức 2 thì tương đương cảnh giới A Di
Đà. Tưởng vậy là ngộ xong rồi. Vậy mà vừa đến giữa vườn cái thấy con mèo ngồi
rình con rắn nước. Vậy là vào được chánh niệm mức 3. Đó là dù mắt chăm chú nhìn
vào một vật nhưng không gì thoát khỏi cái thấy, dù chỉ nghe một âm thanh nhưng
không âm thanh nào có thể lọt khỏi cái nghe. Do mình chỉ chăm chăm vào một cái
nên mình nghĩ mình chỉ có thể thấy một cái chứ thật ra mình có thể thấy bao
quát toàn cảnh luôn đó. Lúc đó cũng tưởng là đã kiến tánh rồi chớ, nhưng thật
ra cũng chưa phải.
Khi phát hiện ra 3 mức độ của chánh niệm tự nhiên thấy vui
không thể tả (cộng thêm lúc đó tưởng kiến tánh nữa chớ), niềm vui cứ len lỏi
vào từng thớ thịt. Vậy mà niềm vui vẫn chưa dừng ở đây. Tối ấy một cách vô tình
đột nhiên nghe được một bài thuyết pháp của sư Viên Minh, một bài pháp nói về 3
mức độ chánh niệm này. Dĩ nhiên là sư Viên Minh dùng ngôn ngữ khác để diễn đạt
nhưng ý thì hoàn toàn y như vậy. Vậy là niềm vui tăng lên gấp bội, bóp nghẹt cả
tim luôn. Không ngờ cái thấy của mình lại có người đồng cảm đến như vậy. Nghe
đến đâu thì ngộ đến nấy bởi vì y chang cái mình đã trải nghiệm. Vui thiệt là
vui!!!
Bởi vậy đối với tôi mèo là đại bồ tát là như vậy đó mọi
người!
Ngoài đại bồ tát mèo, tôi còn có các đại bồ tát khác trong
vai các con vật khác nhau như gà, vịt, ngỗng, khỉ, sóc, kiến,….. Bởi vậy mới nói
là thiện tri thức ở khắp nơi, trong đủ thứ hình dạng, đóng đủ mọi vai trò sẳn
sàng trợ duyên cho mình hưởng được hương vị pháp.
Đâu đâu cũng là thiện tri thức, đâu đâu cũng là bồ tát. Quan
trọng là mình có chịu nhìn ra họ hay không mà thôi!
Bài liên quan: Người điên cũng là đại bồ tát đấy mọi người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét