Mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho ngôn lời mình
nói ra bởi ngôn lời ấy chính là cái thấy nơi ta.
Nếu ta đem cái thấy nơi ta mà nói là của người, kẻ ấy là vô minh.
Bởi vô minh mới suy nghĩ chẳng thấu đáo tỏ tường rằng ta có thể đem tâm thức
chính ta gán ghép cho người nên ta chẳng thể thấy nó nơi ta.
Ta chẳng thể thấy nó nơi ta nên ta không thể giải quyết để nó trở về bổn lai
sanh ra nó, nên nó sẽ theo duyên sanh mãi để thành cái quả nơi ta trong kiếp vị lai. Ấy là ta tự trói buộc ta nơi suy nghĩ lời nói
chính mình sanh bởi cái ý muốn nói người mà chẳng biết ý muốn nói người ấy
chính là ý nơi ta đó vậy.
Cho nên, vô minh chỉ có mặt nơi người bị cái muốn
thấy người nên chẳng tỏ chính mình .
Chẳng tỏ chính mình ắt vô minh không thể giải quyết
nên mãi vô minh chồng chất vô minh là vậy.
Một người tu đạo giải thoát là phải thật sự nghiêm
túc với chính mình ,thường xuyên phản tỉnh mà tự hổ thẹn cho cái nhân ngã si mê
thích phán xét để rồi cái tưởng phán xét người mà thành phán xét chính ta ,bởi
quy luật nhân quả rất công bằng nhân đã gieo nơi nào ắt quả sẽ trổ nơi ấy như
bóng với hình đó vậy.
(Bài Sưu tầm)
Lời bình
Sĩ Diện
Vì sĩ diện nên không thể chân thật với chính mình. Vì
sĩ diện nên dễ dàng phán xét chỉ trích người khác. Vì sĩ diện nên luôn tìm cách
giải thích diễn giải cho sự vô minh của mình bằng cách đổ cho người khác.
Bất
cứ lời nào mình nói về người khác thật ra là mình đang tự nói với chính mình.
Nhưng do sĩ diện nên mình chỉ vơ vào mình những cái gì tốt, thánh thiện và đổ
cho người những cái ngược lại. Lý do đổ cho người là để thấy mình thánh thiện.
Không
chân thật với chính mình là con đường dẫn đến vô minh triền miên. Cho nên bất
cứ lời nào nói ra cũng là lời mình nói với chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét