Thời đại khoa học công nghệ phát triển, Internet, cụ thể là Facebook
phổ biến trong hầu như tất cả các lĩnh vực. Nhiều người trải qua hàng giờ mỗi
ngày trên Facebook. Nếu khéo sử dụng thì Facebook cũng trở thành phương tiện
học Đạo thiện xảo như sau:
Sắc: Những con chữ được viết ra trong bài đăng hay trong bình
luận.
Thọ: Những cảm xúc hỉ nộ ái ố.
Tưởng: Yêu/Ghét
Hành: Trả lời bình luận bằng lời bằng hình ảnh hay bằng biểu
tượng
Thức: Yêu/Ghét ghim vào tàng thức.
Nếu quán giỏi thì từ Sắc đến Thọ Tưởng rồi dừng lại. Nếu
không thì sẽ đến Hành. Đến Hành rồi thì dễ trở thành Thức. Vài lần như vậy thì
thành Thức Uẩn. Khi thành Thức Uẩn rồi chỉ cần nhìn thấy tên người đăng bài
thôi thì Yêu/Ghét đã trỗi lên chứ đừng nói chi là đọc bài đăng hay đọc lời bình
luận. Cái này ngôn ngữ dân gian gọi là Thành Kiến. Khi đã thành Thành Kiến thì
những lời nói của đương sự đều được chiếu qua lăng kính Yêu/Ghét. Cho nên cái
đọc không còn chính xác nữa mà trở thành cái đọc được lọc qua lăng kính
Yêu/Ghét.
Mà càng biết nhiều về đời tư của người đăng bài hay người
bình luận thì lăng kính Yêu/Ghét càng dày làm cho cái đọc càng lệch lạc.
Cho nên dù Facebook chỉ là ảo nhưng muốn sử dụng nó làm một
phương tiện thì cũng không có gì khó.
Đọc bài của O thấy thích thú và tiếp thọ phụng hành, chứ chẳng xét nét, xỉa xói, phản biện gì được cả.
Trả lờiXóaĐã tinh tấn, chánh niệm, tĩnh giác thì tất cả đều là phương tiện; ngược lại là phương hại. Hổng biêt có bị chế chê ???
Trả lờiXóa