Tôi ăn chay không phải do tôi từ bi. Tôi ăn chay là do tôi sợ
đau. Lý do sợ đau là như sau:
Tôi tham gia vào một khóa thiền quán cảm thọ tại trung tâm
thiền Goenka. Trong suốt khóa thiền, mỗi ngày có 3 thời thiền chung. Mỗi thời
là 1 tiếng đồng hồ. Trong suốt thời gian này, thiền sinh được khuyến khích
không được đổi tư thế, không được nhúc nhích, phải ngồi im như pho tượng. Để
làm được điều này thì tâm kiên cố ghê gớm! Tôi muốn thử xem mình kiên cố đến
đâu nên ráng ngồi im như pho tượng trong suốt 1 tiếng đồng hồ. Cơn đau lên đến
tận óc, tưởng như chết đi sống lại. Nhưng do được khuyến khích nên hổng thèm
nhúc nhích hay đổi tư thế làm gì. Cứ thế mỗi ngày có 3 tiếng chịu cơn đau thấu
tim gan như vậy. Riết rồi quen. Hết đau luôn.
Kỳ lạ là sau khi hết khóa thiền. Tôi ra ngoài, đi ngang qua
một khu chợ trời, nhìn thấy cảnh giết mổ động vật để làm thức ăn cho người, tự
dưng cảm giác đau thấu óc nhói tim ấy quay trở lại. Tôi thấy được sự đau đớn
trong từng thớ thịt được bày bán trên quầy. Ám ảnh quá nên hết dám ăn thịt
luôn! Có lần tôi đến một nơi, người ta đãi một món ăn đặc sản của người địa
phương được làm bằng thịt bò. (Món này trước đó tôi ăn hoài, và là món ăn khoái
khẩu của tôi) Thịt bò được trộn sẳn vào cơm và đó là món ăn duy nhất của ngày
hôm đó. Tôi chỉ lấy cơm ăn, không lấy thịt nhưng mỡ bò hòa lẫn vào cơm rồi. Tôi
ngồi ăn nhưng cảm giác đau đớn lại đi theo nên ăn qua quýt cho qua bữa chứ mất
hết hứng thú với món khoái khẩu rồi.
Cái này gọi là có phước đức, nhân duyên và nguyện lực ăn chay từ kiếp trước đây !!! (Cái nầy gọi là "có số ăn chay" hihi )
Trả lờiXóa