Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

Trải Nghiệm Kinh Dị ở Sri Lanka

Trong một bài viết nào đó tôi có nói là khi nào siêng thì sẽ viết về cái trải nghiệm này – đây là trải nghiệm kinh dị nhất của tôi tại Sri Lanka.

Như trong bài viết này đã nói đến thì lúc ở trường thiền ở Sri Lanka lúc đầu tôi rất sợ trình pháp bởi vì toàn ăn với ngủ như heo thì biết gì đâu mà trình, nhưng mà tôi bị ép, ép riết, ép riết nên bị buộc phải trình pháp. Ngày nào cũng trình, trình đến nghiện luôn nên tự động đi trình mỗi ngày không cần ai bắt ép nữa. Thói quen của tôi đấy, hễ không làm thì thôi mà làm rồi thì dễ bị nghiện. Ngày nào cũng xếp hàng để đi trình pháp, trình mà không cần người nghe luôn (đang viết đến đây phải dừng lại để đi dọn cái đống ói của con mèo con; đang nằm ngủ tự nhiên nó vùng dậy ọe ọe rồi ói tè le lên mền lên gối, ói đầy giường tôi luôn rồi; nó là mèo con mà sao nó ói nhiều dzạ, ói khắp nơi luôn. Biết rồi nha, cái trải nghiệm này kể về sự ngu xuẩn của tôi khiến trời đất nổi giận, cho nên bây giờ chỉ ngồi viết lại thôi mà cũng có sự cố nữa nè hehehehehe)

Kể tiếp về việc tôi trình pháp đến nghiện, trình mà chả cần người nghe luôn, thao thao bất tuyệt như đang nói chuyện với người cõi trên ấy hihi. Cái ông trời ổng nổi giận nha. Bây nói nhiều quá bây mà cái cơ bản nhất là Ngũ Uẩn bây còn chưa ngộ ra được thì nói tào lao có ích giề. Hiểu là một chuyện mà ngộ lại là một chuyện. Khi đọc sách hay nghe thuyết pháp này nọ thì ai cũng biết Ngũ Uẩn là gì và có thể thao thao bất tuyệt mà nói về nó nhưng để ngộ ra thì lại là một chuyện khác, chả ăn nhập gì với cái hiểu cả.

Cái ông trời ổng chờ, chờ hoài chờ mãi chờ miết mà cái con đần này nó mãi chả ngộ ra được nên ông tức ổng ghim ổng tìm cách trừng phạt cho bỏ cái tật ngu nha mậy hihi. Thật ra tôi mãi chả muốn kể về cái trải nghiệm này một phần do lười biếng một phần là do tôi còn sợ hãi mỗi khi nhớ đến nó nha, nghĩ đến nó là tim đập thình thịch luôn ấy.

Rồi mùa mưa đến với Sri Lanka. Một hôm, trời âm u, mây đen kéo đến đầy trời, gần với giờ phải thiền ở thiền đường nên mọi người kéo nhau vào thiền đường ngồi hết. Mưa ầm ầm rơi xuống. Lúc ấy tôi đang hành thiền ở ngoài sân, cái tôi ngẩn người ra nhìn mưa, tôi cảm thấy đây là cơ duyên của tôi, không thể bỏ lỡ, cơ duyên để làm gì thì không biết nhưng tôi không muốn vào thiền đường, tôi chỉ muốn ở bên ngoài thôi. Lúc ấy mà ni cô trưởng khu bắt ép tôi phải vào thiền đường thì bỏ lỡ qua cơ duyên này rồi nhưng may mắn là mọi người trốn mưa nên vào cả thiền đường. Tôi một mình lang thang ở ngoài hành lang ấy, đi qua đi lại để chờ cơ duyên. Đi tới rồi đi lui, đi qua rồi đi lại, mưa lớn vô cùng, quần áo tôi ướt nhem từ trên xuống dưới, lạnh quá nên da tay da chân nhăn nhúm hết luôn. Lạnh lắm luôn nha, tôi có cảm giác nếu tôi không vào trong thì tôi bị chuột rút luôn đó, nhưng tôi cảm thấy không thể vào trong, tôi nhìn chằm chằm vào cơn mưa chờ đợi một cái gì đó mà tôi cũng chẳng biết đó là cái gì, tôi chỉ biết là tôi đang chờ một cái gì đó trong cơn mưa này, nên tôi vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào cơn mưa.

Rồi rồi rồi cái ấy cuối cùng cũng đến.

Đang đi tự nhiên tôi dừng lại, xoay người hướng thẳng ra bên ngoài, trước mặt tôi có hai luồng ánh sáng, bên trái là màu trắng bên phải là màu lam, tôi nhìn thấy rất rõ ràng hai màu, hai màu xuất hiện cùng lúc đến từ trên trời, góc 45 độ, chiếu vào người tôi, lúc ấy tôi trở thành Lê Văn Tám luôn, cả người đột nhiên sáng lòa, y như trên sân khấu vậy đó mọi người, muốn ai trở thành tâm điểm thì đèn sân khấu bao phủ lên người của người đó. Lúc hai luồng ánh sáng chiếu vào người tôi cũng giống như vậy đó, một nỗi sợ hãi dâng trào, tôi phải đi khỏi chỗ ấy ngay lập tức, vậy là tôi xoay người đi thằng vào trong nhà, khoảng 15 bước chân, khi tôi dừng lại ở bên trong nhà thì ý thức nổi lên rằng lần sau có ánh sáng chiếu vào người như thế thì phải rời đi ngay lập tức. Ý nghĩ này nổi lên xong rồi, cái tôi ngẩn người ra ngạc nhiên quá chừng luôn: Sao không đánh. Lạ nha! Nghĩ xong, chờ thêm một chút nữa thì bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm rầm rầm kéo dài, tường nhà rung rinh hết luôn. Ài, cuối cùng cũng chịu đánh rồi. Lại tiếp tục ầm ầm rầm rầm.

Từ lúc ánh sáng chiếu vào người (sắc) rồi nỗi sợ hãi dâng lên (thọ) phải đi khỏi ngay lập tức (tưởng) rồi xoay người bước đi (hành) sau này khi ánh sáng chiếu vào người thì phải rời đi ngay lập tức (thức). Cái này diễn ra rất nhanh nhưng mà lúc ấy thời gian đối với tôi là dài vô cùng bởi vì tôi thấy rất rõ mọi thứ diễn ra ngay trước mắt mình từng lớp từng lớp một, cực kì rõ ràng, không hề bị che đậy, không có gì mờ ám, từng lớp từng lớp như cái bánh lột da vậy đó. Lúc ấy thời gian đối với tôi cực kỳ chậm bởi tôi thấy vô cùng rõ, rõ vô cùng, rõ chưa từng thấy bao giờ, từng sự kiện cứ lần lượt lần lượt tiếp diễn ngay trước mắt mình. Chính vì thời gian diễn ra lúc ấy đối với tôi vô cùng chậm nên tôi mới chờ hoài mới nghe được tiếng sét đánh xuống rầm rầm, nghe được tiếng sét đánh thì mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm được. Bởi vì thời gian lúc ấy sao mà lâu vô cùng cho nên chỉ sau khi nghe tiếng sét tôi mới có cảm giác trở về hiện tại. Hôm nào trời mưa mọi người canh thử xem là thời gian giữa lúc tia sét chiếu ánh sáng đến khi nghe được âm thanh là nhanh thế nào mà sao lúc ấy tôi lại thấy nó chậm vô cùng. Sau khi vào nhà tôi còn nhớ tôi phải chờ một lúc mới nghe được tiếng sét nữa cơ.

Chính vì lúc ấy mọi thứ giống như được khuyếch đại, y như mình cầm kính lúp soi cho to cho rõ cho nên nỗi sợ của tôi lúc ấy cũng được khuyếch đại, thành thử từ đó về sau mỗi khi nhớ đến sự kiện này, tôi còn bị nỗi sợ ấy làm cho ám ảnh, tim cứ đập thình thịch.
Nhưng mà giờ hết rồi nên tôi mới ngồi đây mà gõ gõ chữ được chớ, chứ lúc trước tôi ngại đang gõ chữ nửa chừng tim đập mạnh quá đứt bóng luôn ấy hihihi.

Kể tiếp. Sét đánh ầm ầm như thể muốn dồn toàn bộ sức lực lại để đánh chết tôi cho chừa cái tội ngu ấy. Bây ngu quá là ngu, mãi mà vẫn không chịu nhận ra nên đánh cho bây chừa. Lúc ấy mà tôi vẫn không chịu ngộ ra, có khi nào bị sét đánh chết không vậy ta. Tia sáng chiếu vào người sáng lòa như thể bị thiên lôi đánh dấu, vậy mà sao vẫn không bị đánh trúng. Chắc là do nó qua ải rồi nên tha cho nó một mạng hihihi. Tôi thì không sao nhưng mà hai cái bóng đèn treo ở hai đầu hành lang thì đứt bóng theo nghĩa đen luôn ấy. Sau này khi nhân viên đến thay bóng đèn ổng còn ngạc nhiên khi thấy đèn khu này dễ đứt bóng quá dzậy. Tôi nói bóng đèn thì không cần, khỏi thay luôn được hơm. Nhưng mà họ hổng chịu, họ sợ tôi lần mò trong bóng tối sẽ bị rắn cắn. Ở đây có rắn độc lắm, bị cắn rồi thì chỉ có chết, không thể cứu chữa. Hơn nữa khu này nằm sát tường rào với bên ngoài, họ sợ tối quá có người nhảy tường vào quấy rối mà không ai nhìn thấy.

Thực ra biết sao tôi không muốn cho họ thay bóng đèn không, bởi vì có lần mọi người trong tòa nhà đốt đèn cầy thay cho đèn điện còn ngoài hành lang thì vẫn để đèn điện bình thường. Cái tôi nhìn thấy một cái là không muốn sử dụng đèn điện luôn, đặc biệt là đèn tỏa ra ánh sáng trắng. Biết tôi thấy gì không? Tôi thấy rõ ràng từ ánh sáng trắng là từng luồng tia sáng đi theo hình vòng tròn tiến vào cơ thể và thay đổi tế bào trong cơ thể tôi, còn ánh sáng đỏ phát ra từ đèn cầy thì không có hiện tượng đó. Trùi ui, thấy xong là tôi sợ quá không dám mở đèn luôn. Ánh sáng di động theo hình vòng tròn từ từ thấm vào làn da tôi và tác động đến các tế bào. Sợ chưa! Sợ quá đi mất!

Ài, đứa nào thích làm khoa học gia đâu giơ tay lên. Chụy chỉ cho đề tài nghiên cứu nè. Đó là nghiên cứu sự khác nhau trong tế bào của người dùng ánh sáng trắng và người không sử dụng ánh sáng trắng. Đảm bảo khác nhau đấy. Đi nghiên cứu đi bây. Lúc tôi phát hiện ra vấn đề này cái tôi lôi Thomas Edison cùng tổ tiên dòng họ 7 đời của ổng ra tôi chửi một vòng hihihi. Cái này tương tự lúc tôi phát hiện ra tổ tiên của tôi không có nguồn gốc từ vượn thì tôi lôi Darwin ra chửi một vòng. Cha mày thèn Darwin. Mẹ mày thèn Darwin. Cả nhà mài mới là vượn. Tổ tiên mài mới là vượn.

Mấy thèn tự xưng khoa học gia nghiên cứu tầm bậy tầm bạ, truyền đạt ba cái mớ tri thức tào lao bí đao. Cho nên tôi mới nói tụi trẻ khỏi phải đến trường là vậy. Học vậy thì học làm cái quỷ gì, ở nhà chơi cho nó sướng hihi! 

9 nhận xét:

  1. Nửa phần đầu nói về phần nội tâm của O, phần sau nói về sự kiện, trạng thái lúc đó. Ngay đúng lúc đó cho đến bây giờ, đã xuất hiện một cái thấy, cái biết, cái xác thực toàn bộ hệ thống vũ trụ...hahaha.
    .. Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ. Mặt trời chân lý chói qua tim..
    Ngài Lâm Tế thì được bà già đập đầu khai ngộ...
    Lư Cư Sĩ thì được ông già đánh thức...
    Long Nữ đương nhiên phải được Lôi Thần điểm hoá...
    Cái sự minh tâm kiến tánh thì đa dạng, nhưng vẫn là trở về thể tánh bình đẳng, trung đạo...
    Chỉ có Rồng mới vào tu ở Lò Rồng. Chỉ có Rồng mới thấy biết trong lòng có chi...
    Và đúng ngày giờ, hệ thống vũ trụ vận hành, trời đất người rung chuyển, năng lượng
    tinh khiết xuất hiện...hahaha.. Nghìn kiếp hồ dễ mấy ngài quên.
    Nhất vận nhì mệnh, tam phong thủy tứ gia tiên, ngũ đèn sách.
    Mệnh Rồng mà chưa đến thời vận thì gặp cảnh xấu, người xa, đèn sách chẳng thể dùng.... Rồng thì rất giỏi im lặng, nhịn ăn và đợi chờ...


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ....hehe.. Năng lượng tinh khiết chính là Xá lợi tử, là Minh châu, là Ngọc như ý, là Kim cương bất hoại, là Bát nhã Ba là mật đa, là Cửu dương thần công, ....hihi..
      Phật Thánh Tiên cũng y năng lượng tinh khiết nầy mới đắc thành.
      Tiểu Long nữ cũng nhờ năng lượng tinh khiết nầy mới trở nên xinh đẹp và cái thế thần thông...

      Xóa
    2. Sư QD ơi! Mỗi vị thiền giả sau khi Ngộ Đạo thường theo duyên mà đến với một vài vị Thiện tri thức nào đó để trình Pháp...
      Vị đó là ai vậy Sư!...16:20

      Xóa
  2. Theo vài nhà phong thủy, ánh sáng trắng là sát tinh với tất cả mọi người. Cho nên càng ít sử dụng bóng đèn màu trắng càng tốt.

    Trả lờiXóa
  3. Ở trong thiền đường khi trình pháp thiền sinh xưng hô như thế nào với thiền sư hả chị!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nước ngoài, có lẽ you you thôi, ở miến xưng I và Sayadaw (sa-ya-đo), ở Thái xưng A-chan +Tên (Achan Cha...). Achan và Sayadaw đều nghĩa là "một người thầy" (dạy thiền, có kiến thức thiền đã đc nước đó chấp nhận)

      Xóa
  4. Biết được ngũ uẩn là gì thì đã có duyên với Nhà Như lai rồi. Muốn ngộ ngũ uẩn giai không lại càng dễ. Hihihi
    Muốn hết khổ vĩnh viễn thì ngũ uẩn phải chuyển hóa thành không..
    Muốn ngũ uẩn thành không thì phải biết chiếu kiến.. (không phải quán tưởng)
    Muốn biết chiếu kiến(là soi, là tự soi) thì phải biết trí Bát nhã, phải biết hành thâm sâu..
    Muốn biết thực hành thâm sâu trí Bát nhã thì phải là Bồ tát Quán tự tại..
    Bồ tát là người thường, rất thường như chúng ta. Nhưng ngài nghe lời dạy của Đức Phật là không làm việc ác, gắng làm việc lành và rất thích làm Phật. Hihihi
    Quán Tự tại Bồ tát là vị Bồ tát thường rõ biết khi đang thở thì biết đang thở, khi đang đau thì biết đang đau, khi đang nhớ nhung thì biết nhớ nhung, khi đang tính toán thì biết đang tính toán, khi đang nhận xét thì biết đang nhận xét; khi đang nói thì biết đang nói, đang nói nhanh thì biết đang nói nhanh, đang nói mà sợ người không thích nghe thì biết đang sợ, đang muốn ngưng nói thì biết đang muốn ngưng nói, đang nói mà có mong cầu thì biết đang mong cầu, đang trình pháp thì biết đang trình pháp, trình xong thì biết trình xong ; trình mà không có cái tôi đang trình, vì trình với Như lai thì chẳng có ta có người... Cứ thở, cứ nói,... tự nhiên như vậy lâu đời lâu kiếp lâu xa... Bất tranh nhi thiện thắng, bất chiến tự nhiên thành. Khi đã thành, đã biết bơi rồi thì thở, nói nín gì gì đều tự do tự tại... 30 năm sau thở vẫn là thở. Hi!

    Trả lờiXóa
  5. ..."Cái này tương tự lúc tôi phát hiện ra tổ tiên của tôi không có nguồn gốc từ vượn thì tôi lôi Darwin ra chửi một vòng."

    - chi tiết bài này ở đâu vậy cô QD, có vẻ hay, tôi muốn đọc qua?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Updated: đã tìm được, đúng là loài người bị cú lừa lịch sử: khỉ không tiến hoá thành người hôm nay.
      Mọi người có thể tìm đọc để hiểu thêm. Nhưng video này làm nhanh gọn, xem trước rồi từ từ đọc thêm sau cũng không muộn:
      " Đã đến lúc chấm dứt sự lừa dối vĩ đại! - TinhhoaTV
      https://youtu.be/PHa-z4zvrHg

      What a wonderful cosmic!

      Xóa