"Nhất thiết duy
tâm tạo" không có nghĩa là tâm tạo ra hết, từ núi non đến trăng sao gì
cũng tâm tạo ra. Không phải vậy. Mà nhất thiết duy tâm tạo nghĩa là THÁI ĐỘ của
mình đối với cái thực tại mình đang đối mặt hằng ngày này.
Niết Bàn hay địa ngục đều
là thái độ của mình đối với cái thực tại này. Không phải là chúng ta làm cái gì
đó để đi đến một cái niết bàn nằm ở đâu đó. Không phải như vậy. Ở đây là Niết
Bàn hoặc ở đây là địa ngục hoặc ở đây là súc sanh, ở đây là ngạ quỷ hay thiên
đàng.
Nếu chúng ta ở đây và
bây giờ có một cái tâm sáng suốt hoàn toàn vô ngã vị tha thì đó là tâm Phật,
tâm Bồ tát.
Nếu chúng ta hoàn toàn
thanh tịnh giải thoát thì đó là tâm A La Hán.
Nếu chúng ta hoàn toàn
thuận pháp thì đó là tâm Tu Đà Hoàn.
Nếu chúng ta hiền thiện
vui vẻ thanh thoát thì đó là tâm các cõi trời.
Nếu chúng ta sống đâu
đó đàng hoàng có tình có lý thì đó là cõi người.
Nếu chúng ta sống chỉ
biết có ăn có ngủ chỉ biết hưởng thụ thôi thì đó là súc sanh.
Nếu chúng ta mỗi ngày
chỉ biết khao khát cái này khao khát cái kia, mong muốn cái này, mong muốn cái
nọ thì đó là tâm ngạ quỷ.
Nếu chúng ta muốn quyền
hành, ở trong nhà thì muốn là gia trưởng, ra ngoài thì muốn điều khiển mọi người
thì đó là tâm A tu la; hễ ai không nghe lời mình thì mình nổi sân.
Nếu mình sống trong
hung ác và đau khổ , vừa hung ác vừa đau khổ với những hung ác đó thì đó là địa
ngục.
Do đó thái độ của mình
đối với cái thực tại này như thế nào là quyền tự do của mỗi người.
TS Viên Minh.
Nghe bài Pháp thoại ở đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét