Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Nhân vô tình thì Quả vô tình.

Nhân hữu tình thì quả hữu tình. Nhân vô tình thì quả vô tình. Đây là sự vận hành của Nhân Quả. Ai nói rằng Nhân Quả là giấc chiêm bao, mở mắt thoát khỏi chiêm bao thì thoát khỏi Nhân Quả là họ lừa mình đó. Vì sao lại như vậy? Vì hổng ai mở mắt chiêm bao to hơn ông Thích Ca đâu, vậy mà cái thân ngũ uẩn của ổng vẫn bị Nhân Quả quýnh cho tơi bời hoa lá hẹ. Thì mình là ai mà đòi thoát khỏi vòng tay của Nhân Quả. Nên nhớ rằng còn ngũ uẩn là còn trong vòng Nhân Quả.
Vì sao tôi biết được điều này? Vì ngày nào mà tôi hổng thọ nhận những quả vô tình. Ví dụ:
-Cái lọ hoa treo trên cao bao lâu rồi hổng sao, bao nhiêu người đi qua đi lại cũng hổng có gì, tôi đi ngang qua có 1 cái mà nó rơi cái bụp trúng ngay đầu tôi cho u chơi. Đó là quả vô tình.
- Ông bác sĩ này xưa nay nổi tiếng mát tay, không bao giờ chẩn đoán sai, 100 người như một, vậy mà đến lượt tôi thì lại chẩn đoán trật lất. Đó là quả vô tình.
Trong số những quả vô tình thì có một chuyện rùng rợn nhất mà tôi từng được kể hồi còn bé. Số là có một người quen làm nghề lái xe tải một thời gian thì chuyển sang nghề dạy lái xe luôn, không bao giờ dám leo lên xe tải lái nữa. Biết sao hông? Chuyện là vầy:
Trong một chuyến chở hàng, ổng chạy bon bon trên đường lộ thì một thèn chạy xe mô tô cứ đánh võng trước xe tải của ổng. Ông này hổng phải dân trẻ trâu, ổng điềm tỉnh như thiền sư vậy đó. Ổng nhường xe mô tô, ổng chạy chậm lại cho xe kia qua trước. Xe mô tô thấy ổng giảm tốc độ thì cũng giảm theo, để rồi lại tiếp tục xuất hiện trước đầu xe ổng. Hai lần nhường đường mà hổng được. Ông tài xế xe tải hơi mất bình tĩnh nơi khi đến một trạm nghỉ chân thì ổng chạy xe vào đó, nghỉ ngơi và uống cà phê cho tỉnh táo. Ổng ở đó khoảng ½ tiếng rồi mới leo lên xe đi tiếp. Chạy bon bon bon bon được một lúc thì đúng cái thèn lái xe mô tô khi nãy hổng biết từ đâu lại xuất hiện và lại đánh võng trước đầu xe ổng. Lần này thì ổng hết làm thiền sư được nữa rồi, làm giang hồ luôn. Ổng nóng máu và nghĩ: Hai lần nhường cũng không được, vào quán nghỉ ngơi cũng không thoát thì tao tránh mày nè con. Ổng tăng tốc lên để chạy qua xe mô tô, vì nghĩ rằng chạy nhanh hơn nó thì mới hy vọng thoát khỏi nó. Lúc này là sáng sớm tinh mơ, ngoài đường hầu như không có ai nha. Ổng tăng tốc lên vượt cái vèo qua mặt thèn mô tô. Vừa qua mặt thì nghe tiếng dây xích rớt loảng xoảng và tiếng xe máy trượt trên đường. Chiếc xe máy nằm sóng xoài giữa lộ. Ổng hoảng hồn thắng xe lại, chạy đến xem. Hóa ra cái dây xích dùng để cột hàng phía sau xe tải tự văng ra rồi chém ngang cổ thèn kia. Rồi từ đó về sau ổng bỏ nghề lái xe tải luôn.

Nhân vô tình thì quả vô tình chứ hổng có vụ chạy làng khỏi Nhân Quả được đâu nha mọi người. Cứ quán sát cuộc sống hằng ngày của mình thì sẽ biết được mỗi ngày mình thọ nhận biết bao nhiêu là quả vô tình.

1 nhận xét:

  1. ủa em không hiểu chị ơi, Quả vô tình thì hiểu sơ sơ rồi, mà Nhân vô tình là sao? mà đã vô tình thì làm sao tránh gieo Nhân đây?

    Trả lờiXóa