Sự ung dung tự tại của bậc thể nhập tánh không là vầy nè mọi người:
Khi nào cần dính thì họ dính, khi nào cần buông thì họ buông. Do vậy
những khái niệm như Vô tâm, Vô Ngã, Như Thị, Giác Ngộ, Chứng Đắc, Giới, Định,
Tuệ,….. không còn liên quan gì đến họ nữa. So sánh vầy cho dễ hiểu nha. Giống
như một người đã đạt đến tuyệt đỉnh công phu rồi thì khi nào cần dùng vũ khí
thì họ dùng, khi nào không cần vũ khí thì họ không dùng. Cho nên dùng vũ khí
hay không dùng vũ khí không còn do ý muốn của họ nữa mà do cảnh. Ví dụ có người
tay không đánh họ thì họ tay không, có người dùng kiếm đánh họ thì họ dùng
kiếm, có người dùng đao đánh họ thì họ dùng đao,…. Cho nên dù vũ khí là tay
không, kiếm, hay đao,… đều không còn liên quan đến họ nữa. Ung dung tự tại là
vậy đó.
Khi cần dính mà không dính được, khi cần buông mà không buông được thì đó
là cảnh giới của phàm phu. Phàm phu còn một cảnh giới nữa là khi cần dính thì
tưởng là đã dính nhưng thật ra cái dính ấy là do tưởng mà ra; khi cần buông thì
tưởng là đã buông nhưng thật ra cái buông ấy là do tưởng mà ra. Vì cái dính và
cái buông do tưởng nên sự khổ vẫn đeo bám là vậy đó.
Còn đối với người thực sự ung dung tự tại thì dính là dính, buông là
buông, cái nào ra cái nấy, rõ ràng, dứt khoát, nên khổ không thể đeo bám họ.
Nói ra nghe rành rọt quá chị à!!!
Trả lờiXóa