Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2018

Dục lạc dưới cái nhìn Nhị Nguyên.

Dùng Nhị Nguyên để nhìn thì mọi thứ đều được soi rọi sáng tỏ chẳng khác nào dưới ánh nắng mặt trời chói chang vào giữa trưa. Dục lạc cũng vậy đó. Dục lạc được nói đến ở đây tức là khoái lạc được mang lại qua hành vi giao cấu giữa nam và nữ.

Nhân duyên viết cái bài này là vầy nè mọi người! Do tôi truy lùng trong kho ebook trên mạng một quyển sách về permaculture (nghĩa là nông nghiệp tự nhiên), trồng trọt theo kiểu tự nhiên, để cho tự nhiên tự cân bằng, tự vận hành chứ không có sự xen vào của kỹ thuật, máy móc hay phân bón gì cả. Hệ sinh thái có chức năng tự cân bằng.

Đúng là duyên luôn đó mọi người. Tình cờ có quyển sách gọi là Dục Lạc Chân Kinh ở đâu tự nhiên chui ra ngay tầm quan sát của tôi. Đã là Chân Kinh mà còn bày đặt viết thành sách thì sao còn là Chân Kinh được ta! Cái tôi vào xem coi nó Chân Kinh ra sao, nói thẳng là do tôi tò mò nhiều chuyện. Hóa ra quyển sách kể về những câu chuyện nhưng chủ yếu là các kiểu làm tình khác nhau của con người. Mô tả rất chi tiết, tỉ mỉ, từng li từng tí, từng tư thế, từng kiểu, từng cảm xúc đi kèm, nói thẳng ra là quyển sách dạy cách làm tình. Cái tôi ngồi tôi đọc, nói chung đọc chán muốn chết bởi vì tôi đọc dưới góc độ nhị nguyên; nếu đọc dưới góc độ khác chắc đỡ chán hơn hihi. Nhưng mà nhìn gì cũng nhìn bằng nhị nguyên riết nó quen rồi nên hổng nhìn được kiểu khác. Vừa đọc tôi vừa nghĩ: Hình như con người ta cả đời chỉ xoay quanh cái dục lạc thôi thì phải. Đó là yếu tố rất quan trọng trong cuộc sống con người nhưng ít khi nào người ta được dạy dỗ về nó một cách đường hoàng, toàn là nghe lén đọc lén làm lén, bởi vì mặc dù nó quan trọng như vậy như người ta chẳng ai muốn thừa nhận, toàn muốn lãng tránh để tỏ ra mình nghiêm chỉnh đạo đức đạo mạo hoặc thanh cao. Càng che dấu lén lút thì càng thèm khát si mê mà thôi. Vậy nên tôi viết cái bài nói về Dục Lạc này!

Dục lạc ở đây chính là lạc thú do dâm dục đem lại, nói thẳng ra là khi làm tình với người khác phái, người ta có được sự đê mê sung sướng, thì đó được gọi là dục lạc.

Ai từng làm tình rồi thì biết một điều rằng trên đời này không gì làm cho mình đê mê sung sướng thỏa mãn ngập tràn bằng cái lúc lên đỉnh. Cái sướng ấy không chỉ về cảm giác mà còn là thể xác được thỏa mãn. Một người được lên đỉnh thì toàn bộ ngóc ngách trong cả tâm hồn và thể xác đều được sướng, cái sướng ấy thấm đẫm vào từng tế bào, từng thớ thịt, từng giọt máu. Cho nên đó là cái sướng nhất trên thế gian này. Những cái sướng khác chỉ thỏa mãn hoặc là thể xác hoặc là tâm hồn thôi, chứ để thỏa mãn cả hai thì chỉ có lúc lên đỉnh của làm tình thì mới có thể đến được. Ai chưa bao giờ làm tình hoặc chưa bao giờ lên đỉnh thì làm sao biết được cái sướng này nó thế nào, đã không biết rồi thì có tả thế nào cũng chẳng thể hình dung. Túm lại là sướng. Vì nó sướng vậy nên mọi người mới đua nhau làm tình, nếu không thì đâu có ai thèm quan tâm đâu.

Ai làm tình rồi thì mới biết cái sướng của lên đỉnh, và cái sướng ấy tương đương cái sướng của người ngồi thiền khi vào được các tầng thiền. Cái sướng cái thỏa mãn thấm đẫm vào từng tế bào, từng đường gân từng thớ thịt từng giọt máu. Túm lại cái sướng của lên đỉnh và cái sướng của thiền là tương đương nhau. Vì nó tương đương nhau nên người ngồi thiền vào được các tầng thiền rồi thì dễ bị ghiền các tầng thiền ấy cũng y như người ta ghiền làm tình để lên đỉnh vậy đó mọi người. Cái gì cũng vậy, hễ có ghiền thì có si mê. Cho nên thiền đến tứ thiền cũng chưa giác ngộ mà không khéo lại sẩy chân vì sự ghiền. Bởi các cha nội thiền sư thiền riết bị ghiền, cái tự đắc thấy mình nhập định ngày này qua ngày nọ, khoái chí tử ghê gớm, nên ngồi hoài. Ừ ngồi đi cưng, cái cảm giác ghiền ấy cũng tương tự người ta ghiền làm tình để lên đỉnh thôi nha cưng! Cho nên người ta sợ cuộc sống hôn nhân, sợ giao phối nên trốn đi ngồi thiền, cuối cùng cũng bị dính vào sự ghiền cái cảm giác lên đỉnh ấy mà thôi. Có gì đâu mà khác. Người ta đâu cần tu gì, chỉ làm tình thôi mà cũng đến được chỗ mấy cha thiền sư bỏ mấy chục năm ra ngồi thiền để may mắn đạt đến cảm giác ấy, còn không may thì ngồi riết chai mông luôn cũng chẳng đạt được.

Bởi vậy những nước Phật giáo quanh khu vực Hy Mã Lạp Sơn biết được sự tương tự này nên họ cho phép các thiền sư (gọi theo ngôn ngữ của họ là các hành giả du già) cưới vợ, đi đâu cũng có người phối ngẫu đi theo, không phải muốn cưới ai thì cũng cưới được đâu nha, phải cưới người từng có duyên tiền định với mình và chỉ cưới người do thầy mình chỉ định mà thôi. Người có duyên tiền định với mình là người từng thề rằng sẽ trợ duyên cho mình tu hành đắc đạo, y như Thái tử Sĩ Đạt Ta phải cưới công chúa Da Du Đà La chứ không thể cưới được ai khác cả là vậy. Và họ dùng giây phút lên đỉnh cực khoái của người đàn ông khi làm tình để đạt đến tuệ giác ngộ, nghĩa là người nào thành công thì có thể giác ngộ trong lúc cực khoái ấy, còn không thì chỉ có cực khoái chứ chẳng giác ngộ.

Hỏi: Lúc cực khoái thì chỉ có khoái thôi chứ giác được gì đây trời!
Đáp: Họ giác được thế giới nhị nguyên chứ còn giác cái gì nữa. Thế giới nhị nguyên tức là thế giới hai mặt nghĩa là Lý Duyên Khởi nghĩa là Chân lý vận hành Nhân Quả.

Cũng như tứ thiền, cái cảm giác đê mê lên đỉnh ấy nó cũng vô thường thôi, hễ nó đến được thì nó đi được, và nó không tự nhiên xuất hiện, phải có đủ duyên mới xuất hiện được chớ. Đủ duyên là vì phải có duyên người phối ngẫu, phải có duyên về mặt sức khỏe thể chất, về mặt tâm lý, về môi trường,….. Thiếu một trong những duyên này thì cảm giác ấy chẳng thể sanh khởi. Cái gì có sanh thì phải có diệt theo quy luật Thành Trụ Hoại Không. Đó là chưa kể cái cảm giác đê mê ấy phải được đi kèm với sự đau đớn, phải có cả hai cái ấy phối hợp thì mới ra được cái cực đỉnh đó. Hễ cái này có thì cái kia có, hễ có mặt này thì mặt kia buộc phải xuất hiện.

Lúc cực khoái khi làm tình là một điển hình của thế giới nhị nguyên đó mọi người! Điển hình thế nào:
Thường mình chỉ rên khi đau, còn ở đây sướng quá cũng rên, càng đau thì càng rên lớn, càng sướng cũng càng rên lớn, tiếng rên khi sướng chẳng khác gì tiếng rên khi bị đau đớn. Mọi người thấy ngộ chưa! Hihihi.
Người ta chỉ nhăn nhó khi bực mình tức giận, còn ở đây sướng quá cũng nhăn, có ai lên đỉnh mà mặt không nhăn nhúm. Ngộ hơm!
Cái này giống như “hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai” Cái đau tột đỉnh thì thành ra sướng, cái sướng tột đỉnh thì thành ra đau.
Ngoài ra, đã sướng như vậy, từng đường gân thớ thịt được thỏa mãn tận cùng, vậy mà có ai không gục ngã mệt nhoài, tay chân không nhấc lên nổi sau khi lên đỉnh hay không? Không, ai cũng phải gục xuống như một thân cây chết.
Túm lại, cái trạng thái lên đỉnh là rất điển hình cho thế giới nhị nguyên. Mọi người tự quán sát chính mình trong tình huống ấy thì thấy ra dễ dàng. Bởi cảm xúc ấy rất mãnh liệt và mạng mẽ nên ai đủ duyên thì trong một cơn gục ngã như vậy chợt bừng tỉnh cơn mê nhận diện ra sự hai mặt ấy. Vậy là giác ngộ thôi. Cho nên thấy mấy hành giả du già tu theo trường phái ấy thì cũng chớ có chỉ trích họ từa lưa nha. Đã nói rồi, ai làm gì cũng là tu, tất cả các pháp môn đều là phương tiện để vào được tự tánh (bất nhị), mà để vào được tự tánh thì phải tự thân giác ngộ được sự hai mặt của thế giới này. Tự thân thấm khác với việc đọc các bài viết như bài viết của tôi rồi hiểu nha mọi người. Từ cái hiểu đến cái thấm là đoạn đường xa vời vợi, xa tít mù khơi chứ hổng có dễ đâu nha.

Mọi người biết sao tôi đọc cái quyển sách Dục Lạc Chân Kinh mà tôi chán không vậy. Hổng phải do tôi thần thánh đến nỗi hổng ham dục lạc. Dục lạc mà hổng ham thì ham gì đây trời hahahaha. Dục lạc là chuyện bình thường nha mọi người. Khi mình không biết, mình tìm cách tẩy chay hay xấu hổ khi phải nói về nó thì mình đang tự nuôi dưỡng nó ở bên trong mà thôi. Giống như mấy cha nội đang tu Thánh, nghĩa là bước chân trên con đường A La Hán, nghĩa là đang tu để chứng Tam Pháp Ấn Khổ Vô thường Vô Ngã thì phải tẩy chay dục lạc ghê gớm, chay tịnh đến mức không nhìn phụ nữ luôn chứ đừng nói chi là đụng chạm họ. Vậy là đúng chứ không có sai đâu nha! Vì đó là giai đoạn phải tự ép mình để giải quyết tận gốc cái bên trong. Giai đoạn ấy cần có sự miên mật ghê gớm, không có bất cứ thứ gì có thể quấy rầy, phải có sự tập trung cao độ. Nhưng mà tập trung miết, giữ giới miết mà không vào được Tam Pháp Ấn, cái sanh ra chán, hổng miên mật nổi, quay ra nói người này người kia rồi nói xấu người phá giới tè le, trong khi mình giữ giới muốn chết hehehe. Có ông sư Ấn độ tu theo Nam tông còn tuyên bố một câu chắc nịch quả quyết ghê gớm đến nỗi câu này được đăng báo luôn (nhờ vậy tôi mới biết đó.) Biết ổng nói sao hông? Ổng nói: Đút cái ấy của đàn ông vào cơ thể phụ nữ thì chẳng thà đút nó vào lửa cho rồi. Mọi người nghe ổng nói thấy ổng thề chết để giữ giới ghê gớm chưa. Giai đoạn tu miên mật thì cần phải quyết liệt đến vậy, quyết liệt đến mức: Thà tự tử chứ không phá giới. Phải vậy thì mới phát triển Định và Tuệ được chớ. Nhưng mà giữ giới miết mà không giác ngộ thì chuyện gì xảy ra? Như ông sư tuyên bố câu nói trên nha mọi người! Ổng mà không giác ngộ thì ổng trở thành kẻ bạo dâm ở kiếp sau. Biết sao bạo dâm không? Vì ép quá mức ép cho nên vũ trụ mất cân bằng ghê gớm, cho nên ổng phải bạo dâm để cho vũ trụ trở lại trạng thái cân bằng. Bởi, có khi mình thắc mắc hổng biết sao lại có người bạo dâm như vậy, phải làm cho bạn tình đau đớn cùng cực thì họ mới lên đỉnh được. Là bởi vì họ từng là người tu ép xác đến mức không thể ép hơn được nữa. Hồi kiếp trước họ giữ giới quyết liệt như vậy, mình khen ngợi quỳ lạy muốn chớt, kiếp này họ bạo dâm, mình chửi họ cũng muốn chớt luôn hahahaha. Thế giới nhị nguyên là vậy đó. Vui hơm mọi người?

Quay lại chủ đề sao tôi đọc sách dạy làm tình mà tôi thấy chán muốn chớt là vầy nè: Theo quy luật tuần hoàn âm dương thì hễ có âm thì phải có dương, âm dương cân bằng, đất trời hòa hợp thì vạn vật sanh sôi nẩy nở. Đó là quy luật tự nhiên rồi thì sao mà mình chống lại được. Nhưng mà từ cái tôn trọng quy luật tự nhiên cho đến việc thỏa mãn sự si mê rất dễ bị nhầm nha mọi người. Thế nào là tôn trọng quy luật tự nhiên?

Là vầy nè: Mỗi tháng người phụ nữ đến thời rụng trứng, đấy là thời kỳ nếu giao phối với con đực thì khả năng thụ thai là rất cao. Và con cái chỉ có thể thụ thai vào giai đoạn rụng trứng ấy mà thôi. Và để thụ thai thì cần có con đực. Và để “dụ” con đực thì khi ấy cơ thể phụ nữ có sự khác lạ, mùi hương tỏa ra có sự kích thích một cách tự nhiên, đấy là lý do phụ nữ trong giai đoạn ấy cực kì quyến rũ và đầy nữ tính. Đi kí hợp đồng hay thương thảo làm ăn trong giai đoạn ấy thì sự thành công rất cao, cho nên nhiều nữ doanh nhân hay lợi dụng giai đoạn ấy để kí kết này nọ lắm nha. Bởi con đực mà gặp con cái trong giai đoạn ấy thì chỉ có mềm nhũng ra giống như bị thôi miên, còn các con cái khác thì cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi sự tự nhiên của một con cái trong giai đoạn rụng trứng. Cho nên mấy ông mà bày đặt tỏ vẻ đàng hoàng hay bị cái tụi chuyên dùng mỹ nhân kế gài bẫy bằng cách cho tiếp xúc những con cái đang trong giai đoạn rụng trứng hoặc mấy ông mà từng trải cũng hay dụ dỗ gái nhà lành theo cách này: Tính chu kỳ rụng trứng của nó, dụ cái là dính chứ gì. Hồi xưa lúc làm công tác xã hội tôi bảo mọi người phải dạy cho tụi con gái mới lớn điều này bởi vì khi tụi nó đang ở trong giai đoạn nhạy cảm ấy thì tụi ấy dễ bị dụ lắm, tưởng là yêu nhưng thật ra có yêu gì đâu chỉ là cần con đực để giao phối thôi mừ.

Quy luật tự nhiên là vậy đó: phụ nữ rụng trứng mỗi tháng một lần để thụ thai khi có tinh trùng được đưa vào. Cho nên khi mình ở trong giai đoạn ấy, mình thèm khát đàn ông, thèm khát ái tình, ấy là việc bình thường. Phụ nữ mãn kinh (hết rụng trứng nữa) hay có trục trặc gì đó về sinh lý nên hổng thèm nữa thì nói đến làm gì. Đó là trường hợp ngoại lệ rồi. Còn người bình thường đến lúc ấy thì thèm, đơn giản vậy đó. Thèm xong thì thôi. Có người tìm cách thỏa mãn, có người biết nó vậy thì là vậy. Còn khi mình đến giai đoạn ấy mình thèm, cái mình xấu hổ, cái mình mắc cỡ, cái sao thấy mình dâm quá trời dâm vì tự dưng đi thèm đàn ông. Cái này mới ngộ nè! Đàn ông mà hổng thèm thì thèm cái gì trời, hổng lẽ thèm đàn bà, thành lesbian đó hehehe. Thèm thì biết mình thèm, vì đó là điều tự nhiên, tự nhiên y như đói bụng thì phải ăn cơm, mắc tiểu thì phải đi tiểu. Không việc gì phải xấu hổ, lấp liếm, vì đó là việc cho thấy cơ địa mình bình thường. Nhưng cái khác biệt ở chỗ: người có chồng thì khi thèm thì tìm chồng để thỏa mãn nhằm sanh con đẻ cái. Người tu thì khi thèm mà không thể thỏa mãn thì cần tự biết cảm giác đó là tự nhiên, hễ nó đến được thì nó đi được. Ngoài ra khi đến giai đoạn ấy, để giảm cảm giác thèm thì tìm cách tự cách ly với người khác giới để tránh bị kích thích càng làm cơn thèm thêm cao độ. Cứ gần đến giai đoạn ấy thì tìm cách tự cách ly hoặc tìm cái gì đấy để làm cho tâm trí bận rộn đến nỗi quên luôn cái thèm kia. Đó là những cách đối trị.

Cho nên trụ trì các ni viện nên biết ngày rụng trứng của từng người trong ni chúng. Khi biết rồi thì cứ ai gần đến giai đoạn ấy, mình sẽ phân công cho họ những công tác hợp lý nhằm đối trị lại cái quy luật tự nhiên kia. Đã người ta đang ở giai đoạn nhạy cảm mà còn giao cho làm tri khách, suốt ngày tiếp xúc với nam phật tử đẹp trai như diễn viên điện ảnh thì chịu gì nỗi trời ơi hahahaha.

Quy luật tự nhiên: Mỗi tháng mình cần có một lần thôi hà, nhưng mà tháng trước mình lên đỉnh, cái sướng ấy nó cứ tê tái cả người, nhớ hoài hổng có quên, cứ nhớ đến là bị kích thích, đã bị kích thích thì dù không phải ngày rụng trứng mình cũng tìm mọi “âm mưu” và “thủ đoạn” để được trở lại cái trạng thái sướng tê tái ấy. Đây gọi là thất niệm, hồi tưởng chuyện quá khứ, ôm chặt lấy nó và để cho nó chi phối cuộc sống và hoạt động của mình trong hiện tại. Do mình ham được tê tái nên mình bất tuân tự nhiên, mình tự tìm cách để được tiếp tục thỏa mãn. Vì không còn là tự nhiên nên mình phải suy nghĩ ra đủ trò đủ cách đủ chiêu đủ tư thế để cho mình được thỏa mãn được lên đỉnh nữa. Ấy chính là Si Mê. Mê cái đã qua nên muốn làm mọi cách để tìm lại. Vậy là phim con heo, sách dạy làm tình, thuốc kích thích, các dụng cụ tạo khoái cảm ra đời để phục vụ cho sự si mê của mình. Rồi mình càng mê càng ghiền thì càng đâm đầu chạy theo nó, giống như người ghiền ma túy vậy. Biết là ảo giác nhưng vẫn không cưỡng lại được. Rồi mình càng ngày càng xa rời quy luật tự nhiên. Khi ấy thì sự hủy diệt sẽ đến.

Giao phối là hành động tự nhiên nhằm sanh sản giống nòi. Cho nên hành vi giao phối, âm dương hòa hợp, đất trời reo vui vì sự sống được duy trì. Cho nên khi giao phối cả nam và nữ đều có dâm thủy, là nước được tạo ra từ hành vi ấy, nước là khởi nguồn cho sự sống. Hai người giao phối tạo ra nhiệt lượng cũng là cái nôi dung dưỡng sự sống. Giao phối là hành vi tạo sự sống nhưng khi lạm dụng quá thì trở thành sự hủy diệt. Toàn bộ tinh lực của con người tiêu tan dần qua những cuộc giao phối không theo tự nhiên. Tinh lực cạn kiệt, nam bất động, nữ khô cằn. Cơ thể đi dần vào sự hủy diệt nhưng ý niệm của mình thì không bị diệt mà nó càng khắc dấu sâu đậm về cảm giác sướng khi giao phối nên mình ép cái thân thể cạn kiệt của mình phải làm việc. Thuốc này thuốc nọ máy móc nọ kia ra đời, con người tàn sát các loài vật khác chỉ để được bổ dương bổ thận để nhằm khôi phục cái thân thể suy kiệt của mình. Trái tự nhiên rồi mấy ông ơi! Hihihi.

Bởi, tôi đọc sách ấy tôi thấy chán là vậy đó. Toàn là hướng dẫn cách làm chuyện trái tự nhiên không hà. Cũng tương tự như người ta mắc ị thì chỉ người ta cách ị hổng chỉ toàn là chỉ người ta cách nín ị, ấy là cũng chuyện trái tự nhiên vậy. Cái gì trái tự nhiên thì làm sao mà hấp dẫn được cơ chứ!


P.s Có khi đọc xong bài này, có ông chạy về đè vợ ra để được lên đỉnh hòng giác ngộ trong giây phút đó hahahaha. Giác ngộ thì như nhau nhưng phương tiện giác ngộ của từng người thì khác nhau. Có người khi lên đỉnh thì giác ngộ, có người khi ngồi thiền thì giác ngộ, có người khi ăn cơm thì giác ngộ, có người khi đang làm việc thì giác ngộ,…………..Tùy duyên nghiệp của từng người mà cách giác ngộ của họ không ai giống ai. Cho nên thấy người ta làm cách ấy giác ngộ được mà sao mình làm hoài lại hổng giác ngộ có thể do con đường ấy hợp với họ chứ không hợp với mình. Đó là lý do có nhiều pháp môn, tôn giáo, tông phái, trường phái khác nhau ra đời. Mỗi một pháp môn là một cách giác ngộ. Theo cách này không được thì mình theo cách khác. Làm tới làm lui nhiều lần thế nào cũng ra cách hợp với mình thôi hà. 

4 nhận xét:

  1. Người viết bài này thật ấn tượng và trí dũng đầy mình. Nó thể hiện đúng tinh thần của blog này. Qua đây, cũng cho thấy vì sao đức Mohamed và Thanh Hải Vô Thượng Sư dù có con cái mà vẫn được rất nhiều tín đồ ngưỡng mộ. Các thiền sư tân tăng Nhật Bản cũng vậy. Nội dung bài này thật... xa vời vợi, xa tít mù khơi...

    Trả lờiXóa
  2. Haha, rành ghê! Sướng rên như đâu, sướng nhăn như khỉ... Dù không sai mà.

    Nhất, k biết nó phải cuốn Kamma Sutra k ta? Vì cuốn này cũng nói tư thế làm tình của Ấn. Sutra nghĩa là Kinh.

    Nhị,
    ..."y như Thái tử Sĩ Đạt Ta phải cưới công chúa Da Du Đà La chứ không thể cưới được ai khác cả là vậy" -> đúng vậy, k phải kiếp này, mà Da yu nguyện vợ ba đời chư Phật, hay má Thái Tử Tất đạt đa (Siddhatta) tên Thánh Mẫu Maya (trùng tên cô QD, trùng bthuong thôi, Ấn mà) cũng nguyện làm Má Ba đời chư Phật, chỉ sanh xuống làm má, sanh xong 7 bữa tịch, rồi về Tusita chờ vị tương lai (Matraya Natha - Phật Di lặc) thôi. Đó nguyện của họ vậy.

    Tam, cái vụ phối ngẫu thì không khó hiểu, nhưng tôi chỉ thắc mắc, sao đức Phật k đề cập, dù thế này, Ái là cái mạnh nhất trong ng. Mà phối gdoan gần giác ngộ (gần hoặc gd cuối final stage) thì sẽ tìm một ng phối (ngồi trên đùi ng nam để phối). Truyền thống Tây Tạng họ theo hướng này. Đợi thông chắc tôi phải cần tgian thêm. Chưa hiểu và muốn biết qua nhằm lợi ích gì thôi, chứ k phải k tin.
    Nữa, phụ nữ (tới kỳ trứng gì đó.... giao phối...) với "con đực". Đực chứ k phải với ng đàn ông nhé. Chắc ý vậy. Joking only.

    Tiếp, k mùi, vị, xúc, ảnh nào tác động đàn bà bằng mùi, vị, xúc, ảnh ng đàn ông. Cũng vậy, k muit vị xúc ảnh nảo tác động ng đàn ông bằng thứ ấy của đàn bà. Quấn...
    Tốt nhất, có đoạn trong bài hướng dẫn, nếu muốn tu tập nhưng giai đoạn đó, thì nên tránh đi, hoặc làm gì đấy quên đi, qua là đc.
    Ngoài vụ phối ngẫu giác ngộ, còn lại những điểm khác dễ có thể nhận thấy ý nghĩa hữu ích của nó.

    Trả lờiXóa
  3. Xin Share
    https://minhtanbud.wordpress.com/2020/12/06/kdkds-blog-duc-lac-duoi-cai-nhin-nhi-nguyen/

    Trả lờiXóa
  4. Không vội tin và ko vội phủ nhận điều mà đã đọc,đã nhìn hay đã nghe ai đó nói.... Luôn cần có sự trải nghiệm nếu cần phải đi đến kết luận cho chính mình....Bởi Nói vậy mà ko phải vậy , thấy vậy mà chưa chắc đã phải như vậy. Cái thấy cái biết có ảo tưởng luôn biết cách đánh lừa mình vậy

    Trả lờiXóa