Cái này tôi không biết gọi tên là gì nên tôi gọi là Định.
Trong những bài mà tôi tự viết thì những thuật ngữ tôi dùng
là do tôi dùng để diễn tả một kiểu trải nghiệm nào đó. Nếu mọi người tra sách
vở từ điển này nọ thì chưa chắc thuật ngữ tôi dùng giống y như mô tả của từ
điển. Bởi vì cái tôi nói ra không xuất phát từ sách vở mà xuất phát từ sự tự
thân trải nghiệm. Mà cái gì đã là tự thân trải nghiệm thì nó mang tính cá nhân,
đúng với hoàn cảnh ấy, trải nghiệm ấy, cho nên không thể dùng để so sánh với
những hoàn cảnh khác hay trải nghiệm khác được. Vả lại tôi là người chú trọng
vào sự trải nghiệm thực tế chứ không phải là chú trọng vào việc sử dụng thuật
ngữ cho nên có khi đang nói về vấn đề nào đó, tôi không biết diễn tả ra ngôn
ngữ thế nào nên tôi dùng đại một thuật ngữ nào đó để mô tả.
Túm lại sau một hồi rào đón tùm lum thì tôi bắt đầu kể chuyện
đây:
Như đã kể trong bài Đổ Máu Ở Trường Thiền thì lúc ấy tôi bị
ho dữ dội ghê gớm, ho y như người bị ho lao, ho hoài ho mãi ho miết, mà đặc
biệt là cứ vào thiền đường là ho. Tuy nhiên có những khoảng khắc cơn ho tự động
dừng lại mà không do tôi cố ý dừng. Đó là lúc nào?
Đó là những lúc trong khi thiền tôi rơi vào trạng thái sau:
Bây giờ phải dùng từ ngữ để mô tả cái trạng thái ấy nha: Cái
trạng thái ấy là cái trạng thái mà giống như tôi nói trong đề bài, đó là trạng
thái định. Nó như thế này:
Mình vẫn ngồi đó giữa tất cả mọi người, vẫn nghe được biết
được mọi thứ, thân thể vẫn ở đó chứ không có bay bổng đâu mất, mọi thứ vẫn bình
thường nhưng tất cả mọi thứ chỉ dừng lại bên ngoài, tuyệt nhiên không một thứ
gì có thể đụng chạm được đến trạng thái ấy. Y như mình đang ở trong một căn
phòng không hề kín, nhưng tất cả mọi thứ chỉ đến được cửa phòng và không một
thứ gì lọt được vào đó cả. Mình thấy tất cả mình biết tất cả nhưng không gì
chạm được vào mình, mình đang được bảo vệ an toàn trong căn phòng ấy. Một sự
thanh thản yên tĩnh lạ thường dù ngoài cửa phòng mọi thứ vẫn đang diễn ra bình
thường. Mình cứ ở đó thấy được sự thanh thản vô chạm vô nhiễm của một cái mình
đang ở trong phòng và mình thấy sao mình hổng ho gì cả, cơn ho tự dưng biến đâu
mất, cơn ho y hệt như một ảo ảnh, tự dưng biến mất hoàn toàn. Và mình giật mình
kinh ngạc vì sao tự dưng biến đi đâu mất, lúc mình giật mình là lúc mình ra
khỏi trạng thái ấy và cơn ho lại từng tràng từng tràng. Khi cơn ho quay trở lại
thì mình biết đó là mình bị ra khỏi phòng rồi.
Rồi một lúc khác mình lại rơi vào trạng thái ấy, thanh thản
yên bình quá, ngồi yên trong phòng ngắm mọi việc đang diễn ra trước…… cái gì
không biết vì lúc ấy nhắm mắt có thấy gì đâu mà sao cái gì cũng biết. Mình ở
trong trạng thái ấy một lúc cái mình tự hỏi: Sao lâu vậy ta? Khi nào mới ra
khỏi nó đây? Khi khởi lên câu hỏi vậy là khi mình rơi ra khỏi nó và bị ho trở
lại.
Túm lại, khi nào mình vào phòng ấy thì khi ấy mình thấy mình
vô nhiễm vì không gì chạm được vào mình kể cả cơn ho bể phổi. Tất cả giống như
một trò chơi trên sân khấu vậy đó.
Cuối cùng gọi tên cái trạng thái ấy là trạng thái định Niết
Bàn. Vậy đi. Thuật ngữ này do tôi phát minh. Mọi người mà có siêng năng đi lục
sách vở tìm từ điển cũng chẳng ra đâu.
Lúc trước có người nói sao tôi dùng thuật ngữ lung tung quá,
giống như bạ đâu thì dùng nấy vậy đó. Chính xác luôn, bởi tôi nói từ trải
nghiệm, không nói từ sách vở, nên khi nói, cứ từ nào nhảy vào, thì dùng từ ấy
luôn, ai trải nghiệm qua rồi mới hiểu đó là gì, còn ai dính chặt vào thuật ngữ
và định nghĩa thì chẳng hiểu tôi nói cái gì đâu. Thuật ngữ tôi dùng chỉ có tôi
mới định nghĩa được thôi và định nghĩa tôi có nói đến trong toàn bài rồi đó.
Trạng thái Níp bàn thì có nhiều người nói, nhiều người nghe rồi.Riêng định Niết Bàn thì cũng vừa đã có nguòi nói rồi. Không biết đã có ai nghe, ai hiểu, ai hành, ai trải nghiệm để trình với O chưa hè ! Tui mê ngôn ngữ tĩnh lặng, mà chưa sử dụng đặng....
Trả lờiXóaChẳng nhẽ định niết bàn này là diệt thọ tưởng định !!! Lành thay!
Trả lờiXóa