(Ai muốn ăn chay nhưng không thể ăn được ngay thì có thể học hỏi cách này đây
nè mọi người.)
ĂN
CHAY
Nói
về việc ăn chay là mình phải nói thật với lòng mình là mình không muốn ăn chay
tí nào, ăn chay một ngày là đầu óc mình choáng váng, lúc đó tính tình cũng sân
si ghê lắm, mình không đi gây sự nhưng ai nói mình không đúng sự thật mà mình
biết được là mình làm cho ra ngô ra khoai mới thôi. Hồi còn đi học, một lần
mình lỡ hứa gì đó nên ăn chay một tuần, ăn được tới ngày thứ 3 thì người gần
như lảo đảo tinh thần không còn minh mẫn nữa, sáng đó lên lớp gặp thầy dạy môn
Cấu trúc Dữ liệu, tự nhiên thầy kể thầy có một người học trò là sư, thông tuệ
Phật pháp nên hay giảng cho thầy nghe, sau đó thầy bị thu hút, nhưng thầy ăn
chay không được, vì không có protein trong người thầy sẽ uể oải không có sức đi
dạy, quan trọng là tâm mình tốt, tu tâm là được. Nghe tới đây mình mừng quá,
trưa về ăn mặn luôn (Đúng là thời trẻ trâu).
Không
hiểu sao duyên số đưa đẩy một cách vô tình, mình càng đi càng gần tới Phật pháp
(mặc dù không cố ý nha) rồi thay đổi tâm tánh dần dần, bây giờ ai nói gì, đúng
sai phải trái, có oan ức cho mình hay không mình đều mặc kệ không đi thanh minh
thanh nga gì nữa, coi đó là sự vô minh của họ và chỉ lo sửa bản thân mình thôi
(khi mình chưa đủ bản lĩnh và thông tuệ, chỉ có thể sửa mình, không nên sửa
người khác).
Tâm
tánh thay đổi khiến thói quen ăn uống thay đổi, mình ăn nhiều rau hơn, khẩu phần
thịt dần giảm bớt, sân si cũng không thấy như ngày xưa, không tranh luận kiểu
"tao đúng, mày sai" nữa. Bây giờ, nếu ăn chay vài ngày cũng thấy bình
thường rồi. Hóa ra tâm thay đổi khiến cho biểu hiện bên ngoài thay đổi. Ngày
xưa mình không hiểu, cố ăn chay ép buộc, gọi là xả gốc theo ngọn,chạy theo cái
bên ngoài, cố đấm ăn xôi, tuy nhìn bề ngoài cùng là ăn chay như nhau nhưng bản
chất hoàn toàn khác. Mình không có ý định ăn chay trường (ngu chắc, đồ ăn ngon
thế kia mà) nhưng sẽ thực hiện mỗi tuần ăn chay vài ngày vì sự an lạc cho bản
thân và thể hiện sự từ bi mình học được từ Phật pháp.
Con
đường đến với Phật pháp của mình hoàn toàn tự nhiên, chắc kiếp trước mình cũng
không đến nỗi nào ác, vì nếu ác quá sẽ khó mà thấy chánh pháp và về với pháp
của Phật Thích Ca được. Từ ngày có một ngọn đèn le lói cuối đường hầm do thần
tượng (một người vô cùng đặc biệt trong lòng mình) mang lại, mình cảm thấy sống
rất hạnh phúc. Hạnh phúc đó không phải do người khác mang lại, cách cư xử của
thiên hạ ngàn đời vẫn thế, hạnh phúc là mình do mình nghĩ khác, rộng rãi trong
tâm hơn nên có thể bỏ qua, tha thứ và buông xả.
Lời Bình:
Cái gì tự nhiên thì mới là đúng hướng, còn phải ép buộc để làm thì hổng có vui
tí nào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét