Muôn kiếp đọa địa ngục vẫn chưa đáng sợ.
Ngàn đời làm ngạ quỷ vẫn chưa đáng kinh.
Điều đáng kinh sợ nhất là sự si mê.
Đây là điều Phật hay nói đến.
Đúng là sự si mê, hay nói nôm na là "ngu si" thật đáng sợ, bởi chính nó làm cho người ta không ngóc đầu lên được, cứ mãi lăn quay trầm luân trong đau khổ.
Thế nào là ngu si? Là sống mù, sống mờ luật nhân quả. Cứ sống quơ quào trong bóng đêm mà lại ngỡ mình sáng.
Điều gì mọi người cũng có thể tranh cãi được nhưng điều mà ai cũng phải thống nhất - đó là: Ai cũng phải chết, và không ai biết mình sẽ chết lúc nào, chết non hay chết già, chết yểu hay chết bệnh, chết an nhàn hay chết trong đau khổ. Luôn nghĩ ngày mai mình sẽ chết thì ta sẽ sống ngày nào đáng ngày nấy, sống ngày nào trọn vẹn ngày nấy, chứ không thể sống trong hẹn, hẹn lần hẹn lữa, hẹn ngày mai sẽ làm cái này, ngày mai sẽ đi nơi ấy, hẹn ngày mai sẽ tu, hẹn ngày mốt sẽ buông mọi thứ để được thảnh thơi. Ờ, cứ hẹn đi, ngày mai chưa chắc đã đến mà sao khoái hẹn thế nhỉ?
Tự hỏi bản thân xem mình sống cuộc sống này là để làm gì? Sống để kiếm tiền xây nhà lầu? Sống để có được địa vị? Sống để sinh con đẻ cái? Sống để được cái quốc tịch nước giàu? Sống để.............làm gì không biết luôn bởi không biết vì sao mình được sinh ra. Rồi có người để trả lời cho việc mình sống để làm gì bằng cách tìm kiếm sự hoạt động nào đó để tự thấy đời mình còn có ý nghĩa. Có nhiều nhiều hoạt động vô cùng vì cứ nghĩ ngày nào mình còn hoạt động, ngày nào mình còn khả năng kiếm tiền, ngày nào lời khuyên của mình còn có người coi trọng là ngày đó mình còn sống. Cứ thế mà mê mờ trong hết hoạt động này đến hoạt động khác, để rồi khi cái chết đến thì hoặc thảng thốt nhận ra mình đã sống một cuộc sống không hề thảnh thơi hoặc tự lừa dối mình rằng mình đã hoạt động hết mình.
Điển hình, có người bỏ cả đời để sống tìm ra sự thật, tìm ra chân lý nào đó; ví dụ truy lại nguồn lịch sử để vạch mặt chế độ này, vạch mặt chế độ nọ, để soi sự thật về vị lãnh tụ này, soi sự thật về ông tướng nọ, rồi sau đó viết báo đăng bài từa lưa để loa cho cho khắp thiên hạ đều biết. Làm thế chi vậy? Nếu không phải là tự thỏa mãn cái bản ngã hay để trả thù một chế độ. Cuối cùng, cái sự thật mà người ta tìm thấy chỉ để nhằm phục vụ cho chính cái ngã của người ấy; hóa ra chỉ là nô lệ của bản ngã thì có gì đáng tự hào đâu chứ!
Xưa nay có nền văn minh nào tồn tại vĩnh viễn? Có chế độ nào mà không lụi tàn? Có vị lãnh tụ nào mà không phải chết? Vậy thì việc gì phải đi quan tâm đến những cái ấy? Việc bỏ cả đời để vạch mặt người này người khác chả khác gì việc đeo đuổi theo những bong bóng nước. Thật là lãng phí một kiếp người! Sống trống vắng quá, tâm hồn co cụm quá, không thấy được cái gì to hơn việc ấy nên đành lấy điều đó là niềm vui, để có cái mà nói với người khác trong những buổi trà dư tửu hậu chứ; nếu không chỉ sợ mình im miệng, không biết nói gì, người ta lại bảo mình câm. Thật đáng thương cho một kiếp sống mê mờ!
Không có gì là sự thật, cho nên cái mà mọi người bỏ cả đời ra để tìm rồi tung hê lên cho mọi người đều biết chỉ là những bong bóng nước. Chỉ duy nhất có một sự thật, đáng tìm hiểu nhất, đáng bỏ cả cuộc đời để đầu tư vào, đó là luật nhân quả. Không tin luật nhân quả, không tìm thấy luật nhân quả nên mãi mê mờ chạy đuổi theo những bong bóng nước. Một khi đã nhìn thấy luật nhân quả thì ta mặc xác tất cả, câm miệng trước tất cả bởi chả có gì đáng quan tâm bằng việc làm sao để giải thoát sinh tử, làm sao để biết khi nào mình chết, chết như thế nào và khi chết thì sẽ đi về đâu. Nếu không nhìn thấy được những điều này thì mọi thứ khác chỉ là phù du. Cớ sao bỏ cả đời để chạy theo cái phù du mà bỏ quên cái sự thật này?
P.S Bài viết này đặc biệt dành tặng những người tốn thời gian mà truy lại nguồn gốc lịch sử này lịch sử nọ, viết báo kêu gọi sự sân si của người đọc. Những người tạo ra sự sân si như thế thì khi chết đi về cõi nào, ắt hẳn ai cũng có thể nhìn thấy; còn người đọc những bài viết ấy thì cộng nghiệp nên cũng về cõi ấy để cùng nhau sân si. Vì sao cả đời đức Phật chỉ mở miệng ra là nói chuyện Đạo, hướng con người ta về sự giác ngộ ra chuyện sanh tử và vì sao tất cả những vấn đề khác, Phật thà im lặng chứ không bàn đến; vì chỉ duy nhất việc giác ngộ ra vấn đề sanh tử là cái đáng để nói đến mà thôi; tất cả những vấn đề khác chỉ là hình bóng của nghiệp, tuân theo luật nhân quả, chả có ích gì khi bàn luận. Sống mê thì ắt phải chết mờ. Thật đáng thương!!!
Nếu tìm ra được sự thật lịch sử, rồi sao nữa? Điều ấy có giúp thoát khỏi sanh tử không?
Nếu lật đổ được chế độ mình oán ghét, rồi sao nữa? Điều ấy có giúp mình sống hoài sống mãi, không chết không?
Nếu kêu gọi được một đống người ủng hộ mình, rồi sao nữa? Điều ấy có giúp mình thoát khỏi luật nhân quả không?
Nếu…………………………….
Chỉ bỏ thời gian làm điều gì mà điều ấy giúp mình làm chủ được sanh tử của chính mình thôi. Sống vậy mới đáng sống, mới không lãng phí một kiếp người!
Tất cả mọi vấn đề bàn luận nào không giúp cho mình và người khác đạt sự giải thoát sanh tử đều được xem là những vấn đề phù phiếm như câu chuyện về vua chúa, câu chuyện về ăn trộm, câu chuyện về đại thần, câu chuyện về binh lính, các câu chuyện hãi hùng, câu chuyện về chiến tranh, câu chuyện về đồ ăn, câu chuyện về đồ uống, câu chuyện về đồ mặc, câu chuyện về giường nằm, câu chuyện về vòng hoa, câu chuyện về hương liệu, câu chuyện về bà con, câu chuyện về xe cộ, câu chuyện về làng xóm, câu chuyện về thị trấn, câu chuyện về thành phố, câu chuyện về quốc độ, câu chuyện về đàn bà, câu chuyện về vị anh hùng, câu chuyện bên lề đường, câu chuyện tại chỗ lấy nước, câu chuyện về người đã chết, các câu chuyện tạp thoại, câu chuyện về hiện trạng của thế giới, hiện trạng của đại dương, câu chuyện về hiện hữu và không hiện hữu. (Trích Kinh Trung Bộ 76, Kinh Sandaka)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét