Chúng ta hay nghe câu: “Làm
người bình thường thôi” hoặc câu “Tâm bình thường là Đạo.”
Người bình thường là
người không thấy cái gì là khác thường, không thấy cái là lạ, không thấy cái gì
phi thường, không thấy cái gì là ngạc nhiên cả. Ấy là người bình thường.
Chúng ta quen làm người
bất thường rồi cho nên nghe mọi người nói: Làm người bình thường thôi nên cố tỏ
ra rằng mình bình thường. Càng cố tỏ ra bình thường thì càng bất thường.
Bình thường là bình
thường, không cần cố, không cần tỏ vẻ, thậm chí họ còn không biết rằng họ bình
thường. Thấy mình bình thường là đả bất thường rồi đó.
Túm lại, thế nào là
người bình thường? Người bình thường là người thấu tỏ Quy Luật Vận Hành của
Nhân Quả hay còn gọi là người thấu tỏ Lý Duyên Khởi. Vì thấu tỏ nhân duyên của
vạn vật. Cái gì xảy ra cũng do những nhân những duyên phù hợp cho nên họ không
thấy cái gì là khác, không thấy cái gì ngạc nhiên, không thấy cái gì là kì lạ
cả.
Mọi việc đều do đủ nhân
đủ duyên mà hình thành cho nên người nào thấu tỏ điều này thì người đó là bình
thường.
Đó là nói về việc bình
thường trong đạo pháp. Còn bình thường trong cuộc sống hàng ngày thì nói đơn
giản là vầy nè: Người bình thường là người trải nghiệm nhiều quá rồi, cái gì
cũng trải qua hết nên họ chẳng còn thấy lạ lẫm, ngộ nghĩnh với bất cứ thứ gì
cả. Cái gì cũng kinh qua hết thì không còn thấy gì khác lạ. Vì nhờ kinh qua hết
mà họ hiểu rõ nguyên nhân của sự việc nên họ không bị bất ngờ. Đó là lý do
người ta hay ví người càng già thì tâm càng bình là vậy, ít có dậy sóng trước
sự việc. Thật ra người già ở đây nghĩa là già dặn về trải nghiệm chứ không phải
là già dặn về tuổi tác.
Túm lại làm người bình
thường là vậy đó, chứ không phải cố tỏ ra vẻ mình bình thường thì mình bình
thường được đâu nha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét