Những kẻ thường đọc
kinh Nikaya hay nhầm lẫn danh từ ngoại đạo thường được nhắc đến trong kinh này.
Đó là Đức Phật gọi người tôn giáo khác là ngoại đạo nên mình ôm luôn điều ấy và
ghim vào tâm thức rằng cứ ai không là Phật tử thì đó là ngoại đạo. Đó là sự
nhầm lẫn do không hiểu Phật.
Phật dùng từ ngoại đạo
để chỉ những kẻ thường xuyên quay ra chứ không phải là kẻ thuộc tôn giáo khác.
Nhưng thời Phật tại thế thì có vô số tôn giáo khác nhau và thời đó thậm chí còn
không có cả Phật giáo (Phật giáo chỉ hình thành sau này), thời đó chỉ có ngoại
đạo và nội đạo.
Tất cả kẻ nào hằng quay
vô, tự nhìn ngó tâm thức chính mình thì đó là nội đạo, chứ nội đạo không có
nghĩa là Phật tử.
Tất cả kẻ nào hằng quay
ra, không tự thấy biết tâm thức chính mình thì gọi là ngoại đạo, chứ ngoại đạo
không có nghĩa là người thuộc tôn giáo khác.
Do đó dù tự xưng là
Phật tử đi chăng nữa mà thường quay ra, thường xuyên không thấy được tâm mình
thì kẻ ấy là ngoại đạo.
Ngoại đạo và nội đạo
không có nghĩa gì là xấu cả mà chỉ là những cấp học mà thôi. Người hằng quay ra
thì giống như học trò học tiểu học. Còn người hằng quay vô thì giống như học
trò học những cấp cao hơn. Cho nên ngoại đạo là chỉ cho kẻ ở cấp học thấp chứ
không có ý phỉ báng hay khinh chê gì cà.
Và một điều có vẻ như
nghịch lý thời nay rằng: Những kẻ tự xưng là Phật tử lại là kẻ ngoại đạo, nghĩa
là người học tiểu học.
Cho nên muốn tìm minh
sư thì hãy đi tìm ở các tôn giáo khác. Vì sao lại vậy?
Vì thời nay Phật toàn
giác Thích Ca Mâu Ni không còn tại thế nhưng Bất thối Bồ tát lại ở khắp, không
có tôn giáo nào mà không có mặt họ, không có cõi trời nào hay cảnh giới nào mà
lại thiếu vắng họ. Kể cả trong nhà nước Hồi giáo cực đoan IS, họ cũng hiện
diện. Bất thối Bồ tát tái sanh theo tâm nguyện, và đang trên đường hoàn thiện 6
Ba La mật. Họ trà trộn khắp nơi theo đúng tâm nguyện và nguyện vọng.
Vì họ có mặt ở khắp nơi
nên kẻ nào bám chặt vào tôn giáo thì chẳng thể thấy biết họ huống chi là tiếp
cận họ mà học hỏi. Họ chính là minh sư và minh sư thì mình gọi là ngoại đạo,
còn mình tôn thờ ma sư làm thầy. Minh sư là kẻ hằng quay vô, còn ma sư là kẻ
hằng quay ra.
Túm lại dù theo tôn
giáo nào cũng không quan trọng. Quan trọng là nếu bám chặt vào tôn giáo, quyết
tử vì tôn giáo thì tự mình tước bỏ đi cơ hội tiếp cận minh sư (là các Bất thối
Bồ tát) đó vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét