Ồ, cái dòng trạng thái này của một bạn gái sao mà dễ thương
quá, mà ứng dụng vào việc tu đạo cũng hay lắm đó nha!
Bạn này có 3 cô con gái, cô hai học lớp 1, cô ba học lớp mẫu
giáo, và cô út chưa đi học. Bạn đang ngồi học phép cộng trừ nhân chia cùng cô
hai. Bạn ra câu hỏi:
- Mẹ cho con 10 viên kẹo, sau đó mẹ xin lại một viên. Vậy con
còn lại mấy viên kẹo?
Nghe xong câu hỏi, cô hai chưa kịp trả lời thì cô ba đã nhảy
vào trả lời thế:
- Dạ còn 0 viên đó mẹ.
- Ủa sao còn 0 viên vậy con. Con suy nghĩ lại xem sao!
Lúc này cô hai tính toán xong nên đáp: Dạ, còn 9 viên.
Nghe cô chị nói thế, cô ba lắc đầu lia lịa: Chị hai sai rồi,
không đúng, còn 0 viên kẹo mới đúng cơ. Chị hai sai rồi, sai rồi.
Cô hai cũng không vừa: Làm sao chị sai được! Em tính thế nào
ra 0 viên kẹo vậy.
Cô ba có vẻ uất ức nên chộp lấy từ giấy trắng của cô hai,
dùng bút chì viết thật to con số 10 lên tờ giấy và nói với cô hai: Chị xem nè!
Mười viên kẹo nè! Lấy hết 1 viên nè! (Nói đến đây thì cô nàng đồng thời lấy cục
tẩy xóa đi số 1) Đấy, lấy mất 1 viên thì còn 0 viên là đúng rồi.
Quá buồn cười trước lý luận "sắc bén" của cô ba,
bạn ấy cũng chỉ biết cười, nháy mắt với cô hai và xoa đầu cô ba nói: "Nói
như con cũng có lý lắm đó!"
Trình độ mẫu giáo giải toán lớp 1 là như vậy đó!
Cho nên ai học đến đâu thì lý luận đến nấy. Tùy thuận theo
kiến giải của người khác cũng là một pháp tu vậy (coi vậy mà khó làm lắm đó nha
mọi người!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét